Người dịch: Whistle
Không đợi Hudson nói hết lời, Belersden liền giơ tay gấu ra, trực tiếp ngã xuống mặt đất, tức giận nói:
“Hừ! Đừng tưởng có lừa được bổn gấu! Rõ ràng là vì để khoe khoang chiến công của mình nên ngươi mới thêm chân dung của ta lên huy hiệu của gia tộc, đừng có nói cái gì mà cùng hưởng vinh quang, người không biết còn tưởng rằng ta chiếm tiện nghi vậy.”
“Nói thật cho ngươi biết, lão đầu Redman kia đã chuẩn bị xong huy hiệu từ trước rồi. Chỉ là điêu khắc quá xấu nên bị bổn gấu cự tuyệt!”
Khắc chân dung ma thú lên huy hiệu của gia tộc chỉ là thao tác bình thường. Có một con Ma thú mạnh như vậy, không khắc lên huy hiệu của gia tộc để khoe khoang một chút thì thật sự là có lỗi với lòng hư vinh của quý tộc.
Rất nhiều tộc nhân đều có suy nghĩ này. Chẳng qua ngày trước Belersden còn không nổi danh, dù có lấy ra cũng chẳng khoe mẽ được gì.
Bây giờ danh tiếng đã vang dội, Hudson cũng chuẩn bị làm vậy, không ngờ lại bị phụ thân nhà mình đoạt trước.
“Được thôi, Tử tước Belersden. Chờ khi tước vị được chứng thực, ngươi cũng có thể hưởng thụ được xưng hào Tử tước ở bên trong lãnh địa này.”
Hudson tùy ý nói.
Đừng nói gọi Belersden là Tử tước, cho dù là xưng Bá tước, xưng Quốc vương cũng sẽ không có người quan tâm.
Quốc vương của tộc Đại Địa Chi Hùng thì liên quan gì đến loài người?
Ai ăn no rửng mỡ đi để ý chủng tộc Ma thú nào xưng vương làm gì.
Còn chuyện những con Đại Địa Chi Hùng khác nhận được tin tức này có đánh tới cửa hay không thì cũng không có người biết.
Bất quá Hudson cảm thấy chuyện này xác suất không cao. Nhìn Belersden liền biết, nếu như không nhờ có người chủ nhân là hắn đây cố gắng giúp nó cố gắng phấn đấu, thằng nhóc này quả thực là một con phế gấu ăn no ngồi chờ chết.
Những chủng tộc nổi danh về sự lười biếng của không ít, nhưng có thể lười đến trình độ như tộc của bọn gấu này thì thật sự là không có mấy tộc. Dù là loài Pigg lười nhất trong lãnh địa thì vẫn cần cù hơn Belersden nhiều.
“Lãnh địa đâu?”
Không hổ là gấu có IQ cao, lập tức liền phát hiện ra mấu chốt của vấn đề. Chỉ có danh xưng của một vị Tử tước mà không có lãnh địa, như vậy có ý nghĩa gì?
“Lãnh địa? Lãnh địa gì? Belersden, không phải là ngươi đã ngủ đến ngốc rồi chứ?”
“Có người phân lãnh địa mới cho chúng ta sao, tại sao ta lại không biết?”
“Ta đã nói ngươi là khi bình thường ngủ ít một chút, bớt mơ mộng lại, bây giờ phát sinh di chứng rồi thấy chưa. Thứ ở trong mộng thì đừng nên đưa vào trong cuộc sống hiện thực.”
“Địa bàn của Sơn Địa lĩnh cũng chỉ lớn bằng lúc trước. Một tấc đất cũng không hề tăng thêm, ta đi đâu lấy lãnh địa mà chia cho ngươi?”
“Nếu như ngươi thực sự rất muốn thì cũng không phải là không thể thương lượng. Chúng ta có thể hùn vốn khai hoang, đất đai khai phát ra cũng có thể tính cho ngươi một phần.”
Hudson cổ động nói.
Sự nghiệp có phong hiểm cao nhất trong thời đại này chính là khai hoang. Sơn mạch Salam chỉ toàn đồi núi thì không nói, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hồi báo.
Mặc dù tốc độ này rất chậm, nhưng đó cũng là hồi báo. Khai hoang một khu đất mới, có lẽ chỉ cần chờ thêm tám năm mười năm là có thể hồi vốn.
Còn khu vực đầm lầy mênh mông bát ngát kia quả thực là một cái hố to. Hudson không biết người khác khai hoang đầm lầy như thế nào. Dù sao hắn chỉ cần động một tí liền thấy được nước bùn cao mười mấy thước, gia tăng độ khó của việc khai hoang này lên cấp độ địa ngục.
Làm hơn nửa năm trời, nhìn như đã mở mang gần mười ngàn mẫu đất, nhưng mà nhân vật, vật lực đầu tư vào đó cũng là một con số khổng lồ.
Nếu như không vì phân bón trong đầm lầy đã có thể hồi lại một chút máu, Hudson đều phải hoài nghi là mình có thể kiên trì nổi không.
Suy đoán theo hướng tích cực, chỉ cần không gặp phải tai nạn gì, mưa thuận gió hoà thu hoạch lớn hai mươi năm, đại khái có thể hồi vốn.
Nhưng tình hình thực tế chắc chắn sẽ không tốt như vậy, trong ngắn hạn thì đây chính là một cái động không đáy. Với sức sản xuất hiện giờ, không sử dụng thủ đoạn siêu tự nhiên thì đây chính là một công trình “để đời”, để đời sau làm.
Nguy hiểm cảo, làm một mình thật sự là có áp lực quá lớn, Hudson không thể không tìm một con gấu ngốc nhiều tiền hùn vốn.
Belersden nắm giữ gia sản giàu có, còn có năng lực thi công bằng ma pháp, nó chắc chắn là một tên đồng bọn hợp tác tốt nhất.
Có lẽ Ma pháp phối hợp với sức người khai hoang mới là hình thức khai phát đầm lầm chính xác nhất. Nếu không sớm muộn gì thì Sơn Địa lĩnh cũng sẽ bị cái động không đáy này làm cho suy sụp.
“Không cần khai hoang, chỉ cần ngươi chia cho ta mười mấy ngọn núi để chăn thả là được, bổn gấu sẽ không so đo với ngươi.”
Trong khi nói chuyện, dường như đã nghĩ đến chuyện gì đó. Belersden vốn đang hữu khí vô lực bỗng nhiên nhảy nhót tưng bừng.
“Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi trả tiền đúng hạn là được. Dù sao ngươi cũng biết giá thuê rồi, tỉnh Đông Nam thiếu núi, vật hiếm thì quý.”
“Chẳng qua ngươi thật sự không suy nghĩ thêm một chút sao?”
“Vùng núi không phải nơi lý tưởng để chăn nuôi, một khi quy mô chăn nuôi được mở rộng sẽ gặp phải rất nhiều chuyện phiền toái.”
“Thảo nguyên là nơi tốt nhất để chăn nuôi. Chỉ cần có thể xả hết nước trong đầm lầy thì nó sẽ trở thành một vùng bình nguyên, ngươi hoàn toàn có thể trồng cỏ để nuôi súc vật, cũng có thể trồng cả măng ma pháp mà ngươi thích nhất…… “
“Tuổi thọ của tộc Đại Địa Chi Hùng chừng hơn ngàn năm, với thiên phú của ngươi không chừng có thể đột phá cực hạn, sống lâu hơn những con Đại Địa Chi Hùng bình thường khác.”
“Belersden, ngươi vẫn chưa tới ba tuổi, đây là thời kỳ nên phấn đấu, không thể chán chường sớm như vậy được.”
“Ngẫm lại xem, có được một mảnh nông trường của bản thân mình, nuôi thêm mấy vạn con trâu con dê, có sữa thú + mật ong uống hoài không cạn, măng ma pháp ăn mãi không hết……”