Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 295 - Chương 295 - Chia Của

Chương 295 - Chia Của
Chương 295 - Chia Của

Người dịch: Whistle

“Nếu như nghĩ mãi mà không rõ thì cứ tiếp tục ở lại đây đi, đừng trở về nữa. Miễn cho tiếp tục mất mặt xấu hổ, làm cho gia tộc phải hổ thẹn……”

Bá tước Pierce tức giận nói.

Đứa cháu trai mà ông ta khổ tâm bồi dưỡng ra được lại chỉ có trình độ này, Pierce không biết nên chửi bậy như thế nào.

Bất quá cuộc đời của một nhà quý tộc không hề thuận buồm xuôi gió. Lúc còn trẻ sẽ không gặp khó khăn trắc trở, vậy thì sau này sẽ chỉ bị xã hội đánh đập nghiêm trọng hơn mà thôi.

Gần như tất cả con em của các đại quý tộc đều bị phái ra ngoài rèn luyện, vì để cho bọn họ gặp phải khó khăn.

Không cần sợ thất bại, chỉ cần có thể ngộ ra một bài học, tích lũy được kinh nghiệm là được, đại quý tộc là có tiền vốn để trả học phí.

Thiên tài dù sao cũng là thiểu số, với hệ thống truyền thừa huyết mạch trong gia tộc, xác suất sinh ra thiên tài sẽ rất thấp.

Đại đa số chỉ là người bình thường, sau khi thông qua dạy bảo mới chậm rãi trui luyện ra được.

Ngay cả bản thân Bá tước Pierce cũng là như vậy, đều phải trải qua vô số lần cách trở mới thành công.

Chẳng qua đối với Nam tước Kayo thì thực tế quá tàn khốc. Mọi thứ đều sợ so sánh, nếu như xung quanh chỉ toàn những tuyển thủ có trình độ như mình thì cho dù y có thất bại cũng sẽ không nhụt chí.

Nhưng mà những đối thủ mà Nam tước Kayo phải đối mặt đều không phải hạng người bình thường. Trong hai quận Wright và Ryton có rất nhiều nhân tài, khiến cho y không thể không cẩn thận chặt chẽ.

Tiếc là dù có cẩn thận như thế nào thì cuối cùng vẫn phải hành động. Nhưng xui cái là chỉ vừa đi bước đầu tiên thì y đã bị xã hội vả cho sấp mặt.

Sau khi tỉnh táo lại, Nam tước Kayo nhớ lại những biến cố phát sinh trong hai quận, y lập tức sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Các khu vực bị rải Dụ Hoàng dược tề đều bị nạn châu chấu đả kích mang tính hủy diệt, chỉ có Sơn Địa lĩnh là có thể tránh khỏi.

Kayo còn cho rằng nguyên nhân là vì Đại Địa Chi Hùng, bây giờ xem ra những bình dược tề vốn nên rải vào trong Sơn Địa lĩnh đã không thể nào phát huy tác dụng, còn trở thành chứng cứ chỉ chứng y và xuất hiện ở nơi này.

Có hối hận thì cũng đã muộn rồi, chuyện đã bại lộ, mông đã nở hoa. Bây giờ cũng bị đánh rồi, lại còn không thể đánh trả.

Nam tước Kayo cảm thấy vô cùng ảo não, hận không thể cho mình hai cái bạt tai thật mạnh. Rõ ràng đã quyết định là sẽ không gây chuyện với Hudson trước khi khí số của hắn hao hết, không ngờ là……

……

Sơn Địa lĩnh, Hudson đang bận chia cắt chiến lợi phẩm với Belersden. Muốn có được tước vị có lẽ sẽ phải bỏ ra phần thưởng mà vương quốc ban cho, nhưng phần thưởng trong tỉnh thì vẫn còn.

Thông qua một loạt giao dịch nội tình, Hudson nhận được tổng cộng là hai trăm vạn pound lúa mì đen, mười phần Sinh mệnh nguyên dịch, một đống Ma tinh thạch, còn có một số tài nguyên tu luyện cơ sở khác.

Năm nay là năm đại nạn, giá lương thực tăng vọt, bây giờ đã là có tiền mà không mua được. Nếu như không vì nể mặt của Belersden thì chắc là sẽ không đổi được nhiều đồ như vậy.

Từ trước tới nay, Hudson chưa bao giờ bạc đãi đại công thần. Hắn trực tiếp đem hết toàn bộ thu hoạch đặt ở trước mặt gấu con rồi bá khí tuyên bố:

“Belersden, lần này công lao của ngươi là lớn nhất. Bên này là Ma tinh thạch, bên khác là lương thực, sinh mệnh nguyên dịch, các loại tài nguyên tu luyện cơ bản, dù sao giá trị hai bên đều không khác mấy, ngươi chọn trước đi!”

Nhìn thấy cảnh này, Belersden tức giận đến trừng to mắt gấu, nó không chút khách khí lấy đi Ma tinh thạch.

Lựa chọn?

Đây quả thật là đang vũ nhục trí thông minh của gấu. Ngoài Ma tinh thạch ra, những thứ còn lại đều là rác rưởi?

Tài nguyên tu luyện căn bản đối với Hudson thì lại rất thích hợp. Nhưng đối với Belersden, không có tác dụng gì thì không nói, ngay cả dục vọng ăn uống cũng không thỏa mãn được.

Sinh mệnh nguyên dịch cũng gần như vậy, đối với Belersden mà nói, chút ít năng lượng ẩn chứa bên trong còn không bằng thức ăn cho gấu mà Hudson luyện ra.

Lương thực thì càng hố. Mặc dù lượng cơm của Belersden rất lớn, nhưng nó lại không muốn gặm bánh mì mỗi ngày. Hai trăm vạn pound lúa mì đen, cho dù có ăn đến mốc meo thì một con gấu cũng ăn không hết.

Căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, một khi lựa chọn lương thực, vậy thì nó sẽ phải trả thêm phí kho bãi, phí trông nom, phí phòng cháy chữa cháy vv…….

Là chủ của một nông trường, chuyện mà Belersden chán ghét nhất hiện giờ chính là đủ loại chi phí loạn thất bát tao này. Vừa nhìn thấy xấp giấy tờ dày cộm, hùng đại gia liền phiền.

Đối với cảnh này, Hudson nhếch miệng mỉm cười. Mặc kệ nó có chọn cái gì thì kết quả sau cùng cũng đều là như thế.

Vào ngày mai thì Ma tinh thạch cũng sẽ không còn nằm trong tay Belersden nữa. So với việc chậm rãi hấp thu năng lượng ở trong Ma tinh thạch thì việc bật hack sảng khoái hơn nhiều.

Một con gấu đã quen với cuộc sống xa xỉ, bây giờ không thể trở về được nữa. Nếu như phải trở lại với tốc độ tu luyện như rùa bò trong quá khứ, hùng đại gia tình nguyện trở về ngủ một giấc.

Sau khi chia của xong xuôi, Hudson đang muốn rời đi thì bị gấu con ngăn lại.

“Hudson, đừng quên rằng cái tước vị Tử tước của ngươi cũng có phần của bổn gấu.”

Ngó qua vẻ mặt nghiêm túc của Belersden, Hudson nhẹ gật đầu. Quỵt nợ không phải là tác phong của hắn, con gấu nhà mình đã phát huy tác dụng trọng yếu trong cuộc chiến vừa rồi, chuyện này hắn nhất định phải thừa nhận.

“Yên tâm đi, Belersden. Ta chắc chắn sẽ không quên công lao của ngươi đâu, ta lập tức tăng thêm ảnh chân dung của ngươi lên huy hiệu của gia tộc, để ngươi cùng hưởng vinh quang……”

Bình Luận (0)
Comment