Người dịch: Whistle
Không đợi cho y kịp phản ứng, cây roi của Bá tước Pierce đã quất tới. May mắn là phụ thân của Kayo chết sớm, nếu không lần này sẽ bị hai người cùng đánh.
Trận đòn này đánh đến khi y da tróc thịt bong, ngã xuống đất kêu rên, Bá tước Pierce mới miễn cưỡng kiềm chế được lửa giận.
Cũng không cần nói gì nhiều, Nam tước Kayo biết rằng nhất định là do đám thủ hạ phế vật kia đã bán đứng mình.
Chẳng qua chuyện làm cho y cảm thấy không hiểu là tại sao chú của mình lại giận tím mặt tím người chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy.
“Đồ hỗn trướng, thành thật nói cho ta biết, ngươi đã nhúng tay vào chuyện này đến mức độ nào rồi?”
Đối mặt với câu chất vấn của Bá tước Pierce, Nam tước Kayo vẫn còn cảm thấy ngơ ngác.
“Nhúng tay đến mức độ nào”?
Đang hỏi chuyện gì vậy?
Có vẻ như ngoài việc rải mấy bình Dụ Hoàng dược tề ở bên trong hai quận Wright và Ryton ra, gần đây y cũng chẳng gây ra chuyện gì khác nha?
“Còn không thừa nhận, xem thử đây là cái gì?”
Trong khi nói chuyện, một cái bình nhỏ không đáng chú ý từ trong tay của Bá tước Pierce bay ra rồi lơ lửng ở trước mặt Nam tước Kayo.
Nhìn thấy cái bình nhỏ quen thuộc trước mắt, Nam tước Kayo càng cảm thấy đám tay sai này không vừa mắt. Thứ vốn nên cầm đi hố người khác lại có thể xuất hiện ở chỗ này một cách hoàn hảo không chút tổn hại, không phải là đang bán đứng mình một cách trần trụ sao?
Khó trách ngoại giới chẳng có tiếng gió nào mà bản thân mình lại bị phát hiện ra, hóa ra là bị nội ứng bán đứng.
“Chú, chuyện này cháu cũng chuẩn bị thương lượng với ngài rồi. Chẳng qua lúc đó ngài đang bận rộn tổ chức nhân thủ trấn áp nạn châu chấu, không cho cháu có cơ hội đơn độc trao đổi, nên mới……”
Không đợi Nam tước Kayo giải thích xong, Bá tước Pierce càng phẫn nộ hơn, vươn bàn tay run run ra chỉ thẳng mặt y rồi mắng:
“Tên ngu xuẩn nhà ngươi đang muốn hại chết gia tộc sao!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nam tước Kayo càng cảm thấy mơ hồ hơn. Chỉ đi rải mấy bình Dụ Hoàng dược tề mà thôi, làm sao đến mức sẽ liên lụy đến gia tộc.
Nếu như gia tộc Dalton yếu ớt như vậy thì đã sớm bị người ta cắn nuốt rồi, há sẽ có được huy hoàng như ngày hôm nay.
“Chú, đây là hiểu lầm! Làm sao cháu có thể……”
Y không giải thích còn đỡ, vừa mở miệng giải thích liền bị Bá tước Pierce quất cho một roi, vẻ mặt hận sắt không thành thép của ông ta giống như đang muốn ăn thịt người vậy.
“Hiểu lầm cái mẹ gì! Cấu kết với Giáo Đình rải Dụ Hoàng dược tề ở trong tỉnh Đông Nam là chuyện phải mất mạng đó, vậy mà tên tiểu tử khốn nạn nhà ngươi cũng dám làm. Còn có chuyện gì mà ngươi không dám làm không? Hôm nay nếu không có ta……”
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện ra sao, Nam tước Kayo trực tiếp khóc không ra nước mắt. Cái mũ “cấu kết với Giáo Đình” là thật sự sẽ hại chết người.
Mặc dù trong pháp lệnh của vương quốc không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng trong giới quý tộc đã sớm lập ra một quy tắc ngầm —— không làm bạn với Giáo Đình.
Chỉ cần bị gán cho tội danh này, không chỉ không thể lăn lộn trong vương quốc Alpha, mà hơn 90% vương quốc loài người đều không có đất cho Kayo dung thân.
Cho dù là thế lực lớn như gia tộc Dalton, một khi có chứng cứ chứng minh là đã cấu kết với Giáo Đình, trong vương quốc cũng sẽ không có chỗ cho bọn hắn cắm dùi.
“Chú, oan uổng nha! Cháu chẳng có quan hệ gì với Giáo Đình cả! Cháu vẫn luôn làm theo lời dặn của ngài, luôn luôn kính sợ tránh xa với những người của Giáo Đình. Ngay cả lời cũng không nói được một câu, tại sao cháu lại có thể cấu kết với bọn chúng được? ……”
Nam tước Kayo vội vàng giải thích.
Bây giờ y thật sự sợ rồi. Nếu như chỉ là chuyện rải Dụ Hoàng dược tề vào trong hai quận, với sức mạnh của gia tộc thì vẫn còn có thể che được, nhưng một khi dính líu với Giáo Đình là xong cmn đời.
Nghe xong lời giải thích của cháu trai, Bá tước Pierce mới biết là mình đã hiểu lầm, sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, chỉ là lửa giận vẫn khó có thể lắng lại.
“Ngu xuẩn! Chỉ một chút chuyện như vậy cũng làm không xong. Ở trong vương đô nhiều năm như vậy mà chẳng tiến bộ được tí nào.”
“Bây giờ bị người ta mang theo chứng cứ tìm tới cửa còn không biết. Tại sao trước đó ta lại không phát hiện ra là tên tiểu tử ngươi phế vật như vậy nhỉ? ……”
Hạ độc thủ không phải là tội, nhưng mà hạ độc thủ lại bị người ta bắt được thì chính là nghiệp chướng nặng nề.
Là một nhà quý tộc, bề ngoài nhất định phải ngăn nắp xinh đẹp. Những thủ đoạn âm mưu chỉ có thể đặt ở dưới mặt bàn.
Nếu như Nam tước Kayo đã bị người ta bắt được, cho dù không bị gán cho cái danh cấu kết với Giáo Đình thì đây cũng là một vết nhơ không thể nào rửa sạch được trong cuộc đời của y.
Một khi chuyện này vỡ lở, không chỉ Nam tước Kayo xong đời, ngay cả gia tộc Dalton cũng sẽ hổ thẹn.
Đối mặt với những lời quở mắng của Bá tước Pierce, Kayo khóc không ra nước mắt. Rõ ràng là y đã rất cẩn thận rồi, thậm chí vì che dấu thân phận mà y không hề phái người một nhà đi làm.
Sau đó còn phái người đi diệt khẩu những kẻ xui xẻo đã được y thuê kia. Có thể nói là một kế hoạch hoàn mỹ, đáng tiếc là cuối cùng chuyện này vẫn bị lộ.
“Thúc phụ, chuyện này cháu làm rất bí mật. Ngoại trừ một vài tên thân tín ra, những người chấp hành khác đều đã bị diệt khẩu. Theo lý mà nói là sẽ không thể bại lộ được. Ngài lấy được thứ này ở đâu vậy?”
Nam tước Kayo nhắm mắt hỏi.
Cho dù là chết thì y cũng muốn làm một con quỷ minh bạch. Huống chi lần này còn chưa chết, nếu như thật sự chuẩn bị quân pháp bất vị thân, Bá tước Pierce cũng sẽ không tốn sức giáo huấn y.
“Hừ! Tự cho là đúng! Đều đã bị người ta đưa tới tận cửa mà vẫn còn không biết là ai, ngươi thật sự là rất lợi hại. tự mình từ từ suy nghĩ đi!”