Người dịch: Whistle
“Bá tước Simic vẫn là khiêm nhường như vậy. Ai mà không biết ngài chính là phụ tá đắc lực nhất của Quốc vương, là thần tử được bệ hạ tin tưởng nhất.”
“Nếu như ngài không thích lẫn vào những chuyện xấu này, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.”
“Quân vụ quan, nhiệm vụ truy bắt hung thủ liền giao cho ngươi.”
“Ngoài đám oắt con phương bắc ra, những tên cướp xuất hiện trên Lưu Ảnh Thạch cũng đều bắt lại hết cho.”
“Nếu cần thì có thể chiêu mộ những quý tộc ở nơi đó phối hợp. Nếu như những kẻ này dám phản kháng, trực tiếp giết ngay tại chỗ!”
“Còn việc xử lý những tên tiểu tử này như thế nào thì phải chờ các quý tộc ở vương quốc tổ chức hội nghị rồi mới quyết định!”
Bá tước Pierce lạnh lùng nói ra.
Đối với quý tộc mà nói, tội danh ăn cướp thương khách không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Đặc biết là còn dính đến những kẻ khó dây dưa đến từ phương bắc kia, càng khó có thể đánh ngã được bọn chúng.
Về phần hội nghị quý tộc, khả năng cao vẫn là đấu võ mồm thôi. Giá trị duy nhất chính là làm cho đám quý tộc phương bắc này mất mặt, sau này lại muốn thò tay vào hậu hoa viên của ông ta thì đây chính là lý do tốt nhất để cự tuyệt.
Dù sao tất cả mọi người đều lăn lộn trong giới quý tộc, Bá tước Pierce cũng không muốn làm căng chuyện này.
Bây giờ lấy thủ hạ của những người này ra khai đao liền có thể cắt giảm được thực lực của quý tộc phương bắc ở tỉnh Đông Nam, đồng thời cũng để lại cho đối phương một đường lui.
Mặt mũi đã mất thì chắc chắn sẽ không tìm lại được. Nhưng chỉ cần da mặt dày một chút liền có thể che lấp được.
Mặc dù quăng hết trách nhiệm cho những kẻ xui xẻo này sẽ rất khó làm cho người ta tin tưởng, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là phải trực tiếp thừa nhận do con em nhà mình dẫn đội đi ăn cướp.
Quý tộc chính là những kẻ gian hiểm xảo trá mà.
Nhiều khi, dù đã biết rõ là lừa mình dối người, nhưng cũng phải diễn tiếp.
Bên trong vương đô, khi những viên Lưu Ảnh Thạch được truyền đến, dân chúng vương đô được quan sát những màn trình diễn đặc sắc đến no cả mắt.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của quý tộc phương bắc lại bị dư luận đẩy lên đỉnh sóng.
Chứng cứ đầy đủ được đặt trước mặt mọi người, những lời che giấu hay giải thích đều trở nên không có chút ý nghĩa nào.
……
“Là ai làm?”
Caesar III tức giận chất vấn. Mặc dù ông ta thấy ngũ đại hào môn Bắc Cương rất ngứa mắt, nhưng lại không muốn đẩy toàn bộ đám quý tộc phương bắc sang phe đối lập.
Từ trước tới nay, ăn cướp thương nhân đều không được xem là chuyện lớn. Nếu như không vì các quý tộc ở tỉnh Đông Nam kiện cáo lên vương đô thì Caesar III còn chẳng rảnh mà quan tâm tới chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.
Ông ta vốn định chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, âm thầm xử lý những người có trách nhiệm thì coi như xong việc.
Nhưng bây giờ chuyện này lại bị thọc ra, nhấc lên dư luận thủy triều. Chuyện này cũng đã lan ra đến toàn bộ quần thể quý tộc phương bắc.
Là một vị chính trị cường nhân, Caesar III vừa liếc mắt liền nhìn ra là có người đang gây chuyện.
“Căn cứ vào những tư liệu điều tra được, những viên Lưu Ảnh Thạch này đều do một gã thương nhân tên là Philip ném ra.”
“Tiếc là nhân viên điều tra của chúng ta đã tới chậm một bước, khi tìm được dấu vết thì đã người đi lầu trống, chỉ bắt được một chút tôm tép.”
“Những tin tức liên quan đến Philip cũng không tìm được gì nhiều. Người này giống như đột ngột xuất hiện vậy, ngoại trừ Lưu Ảnh Thạch ra thì không còn tài liệu nào khác nữa.”
“Ngay cả hàng xóm ở xung quanh cũng không biết người này. Thậm chí cái tên này là thật hay giả cũng không thể xác định.”
Đại công tước Newfoundland nhắm mắt giải thích.
Không phải là vị Tể tướng như lão ta không cố gắng, thật sự là chuyện này xảy ra quá đột ngột, không ai nghĩ rằng sẽ phát sinh chuyện này.
Các thế lực nằm trong diện tình nghi thật sự là quá nhiều. Tính luôn cả trong nước và ngoài nước đều có hơn mấy chục nhà.
Dù có muốn điều tra thì cũng không biết nên bắt tay từ chỗ nào.
“Bá tước Pierce nói cái gì?”
Caesar III tức giận hỏi.
Ông ta không phải đang trút giận sang người khác, thật sự là hiện giờ đã không dễ dàng để kết thúc chuyện này, nhất định phải mau chóng có kết quả để dìm vụ này xuống.
Chuyện này xuất phát từ tỉnh Đông Nam, Mặc kệ Bá tước Pierce có nguyện ý hay không, ông ta cũng đã bị động cuốn vào trong vòng xoáy này rồi.
“Ý kiến của Tổng đốc Pierce là: chỉ xử lý những người chấp hành cụ thể để dập tắt lửa giận của dân chúng. Còn những con em quý tộc có liên quan tới chuyện này, ông ta đề nghị không xử lý trực tiếp, để giảm mức độ ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.”
“Nếu như cần, tỉnh Đông Nam có thể công bố kết quả điều tra ra bên ngoài, tuyên bố là có người của Khô Lâu Hội cải trang thành những quý tộc này để gây chuyện.”
Nghe xong những lời mà Tể tướng nói, nộ khí của Caesar III lắng lại được một chút.
Mặc dù những lời giải thích này không thể gạt được người hữu tâm, nhưng cũng là một phương án giải quyết đáng tin cậy.
“Vậy thì cứ xử lý chuyện này theo ý của ông ta đi. Nhưng mà không thể nói là bị cải trang, lý do này rất khó làm cho người ta tin tưởng.”
“Tuyên bố với ngoại giới là Khô Lâu Hội đã dùng tà pháp khống chế những quý tộc này làm ác.”
“Đồng thời gia tăng cường độ truy bắt người của Khô Lâu Hội, để đám quý tộc phương bắc tự nghĩ biện pháp kiếm ra chứng cứ chứng minh Khô Lâu Hội đã gây ra chuyện này!”
Caesar III lạnh lùng nói.
Nhìn thì giống như đã thay đổi một loại ý kiến, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn khác nhau.
“Bị người cải trang” cũng có nghĩa là chuyện này không có quan hệ gì với con em quý tộc phương bắc, bọn họ không cần phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
“Bị tà pháp khống chế” mặc dù cũng có thể không bị truy cứu trách nhiệm, nhưng đã mang lên cái mũ này thì con đường phía sau cũng bị đoạn tuyệt.