Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 303 - Chương 303 - Thu Lưới (2)

Chương 303 - Thu Lưới (2)
Chương 303 - Thu Lưới (2)

Người dịch: Whistle

Mặc dù ông ta là thuế vụ quan, có tài nguyên cuồn cuộn, nhưng chuyện này lại không hề ảnh hưởng đến chuyện Bá tước Simic chán ghét những thương nhân này.

Nói đúng ra thì đại đa số quý tộc đều xem thường thương nhân đến tận xương tủy.

99% số đất đai ở tỉnh Đông Nam đều được phân cho các quý tộc lãnh chúa, nhưng quyền khống chế của một vài thành thị lớn phồn hoa vẫn còn nằm trong tay vương quốc.

Vào lúc chính phủ trung ương cường thế, những địa phương này đều trực thuộc vương quốc. Nhưng khi yếu thế thì quyền khống chế lại nằm trong tay quý tộc.

Không hề nghi ngờ, đụng phải loại quân chủ cường thế như Caesar III, những thuế vụ quan như ông ta vẫn có chút quyền nói chuyện ở địa phương.

“Đúng là bọn hắn đã bị đánh tơi tả. Nhưng mà cũng là lúc cho bọn hắn một bài học, miễn cho cuộc sống quá thoải mái dễ chịu làm cho bọn hắn quên mấy ai mới là chủ nhân của cái thế giới này.”

“Mấy tên tiểu tử bên dưới cũng đã huyên náo đủ rồi.”

“Gần như toàn bộ con em quý tộc phương bắc đều bị Lưu Ảnh Thạch ghi hình xuống, cuộn tranh đấu này đã phân ra thắng bại, không cần phải tiếp tục chờ đợi nữa.”

“Bá tước Simic, hay là ngài chuyển những chứng cứ này lên cho Quốc vương bệ hạ đi?”

Pierce Tổng đốc nói với ánh mắt phức tạp.

Không hề nghi ngờ, lần này đám con em quý tộc bản địa đã làm rất tốt. Ngoài việc hỗ trợ ém nhẹm tin tức này ra, còn cổ các thương nhân khác làm vậy.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, những nội dung được ghi hình trong Lưu Ảnh Thạch sẽ oanh truyền thiên hạ trong thời gian ngắn nhất.

Danh tiếng của quý tộc phương bắc vốn đã không tốt, bây giờ sẽ trở nên càng xấu hơn.

Đối với rất nhiều gia tộc mà nói, danh tiếng của gia tộc bị thiệt hại là chuyện còn lớn hơn cả một mảnh đất phong.

Những cuộc tấn công tàn bạo như vậy, bản thân lại còn ẩn ở phía sau màn. Thủ đoạn chính trị mà đám người này thể hiện đã đủ để khiến cho đám người lau mắt mà nhìn.

Tiếc là một màn biểu diễn xuất sắc như vậy mà lại không hề xuất hiện bóng dáng thành viên của gia tộc Dalton.

Đối với một đại gia tộc mà nói, sự hưng suy đã không còn bị hạn chế trong việc để mất hay được một tòa thành. Cái quan trọng hơn chính là hậu bối có liên tục xuất hiện nhân tài hay không.

Kayo được ký thác kỳ vọng đúng là đã thể hiện ra con mắt chính trị không tầm thường. Đáng tiếc là chỉ có thể nhìn thấu mà không thể thao tác.

Nói thì đạo lý rõ ràng, phân tích vấn đề cũng rất rành mạch, tiếc là lần thực hành đầu tiên liền bị đánh cho đầu rơi máu chảy.

Có lẽ chỉ cần chịu thêm vài lần thua thiệt là tương lai sẽ có thể trưởng thành, thế nhưng đây cũng chỉ là một loại khả năng.

Nói được nhưng không làm được là một khuyết điểm không thể giải quyết dễ dàng như vậy.

Thằng cháu không đủ sức, thằng con lại quá nhỏ.

Độ tuổi 13-14 chính là thời điểm bệnh trung nhị bộc phát, Bá tước Pierce không dám để con trai mình ra đời sớm như vậy.

Trong hàng ngũ con cháu đích tôn lại không xuất hiện nhân tài nổi trội nào, đối với một đại gia tộc mà nói, chuyện này thật sự không phải chuyện tốt gì.

Không có biện pháp, nhân khẩu quá ít. Dòng dõi đời trước quá đơn bạc, huynh đệ duy nhất còn chết yểu. Đến đời của Bá tước Pierce, ông ta cũng đã ra sức cày cuốc rồi, nhưng kết cục cũng không tốt đẹp là mấy. Không chỉ thu hoạch không như mong muốn, ngay cả sản lượng cũng chỉ có mỗi một dòng độc đinh.

Nếu không vì có quá ít con cái thì ông ta cũng sẽ không cố gắng bồi dưỡng cháu trai của mình.

Con em dòng thứ thì đúng là không thiếu số lượng. Nhưng chất lượng lại đều rất bình thường.

Nếu như chịu bỏ tiền thì còn có giá trị bồi dưỡng. Nếu không muốn dốc hết vốn liếng nộp học phí, vậy thì cũng chẳng khác người thường là mấy. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà gia tộc Dalton chú ý tướng ăn, tận lực giải quyết vấn đề theo quy tắc, ít gây thù bốn phía.

Đàn ông ít ỏi, không chịu được giày vò, chơi quá mức thì rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

Cho dù là cùng một gia tộc, nhưng Bá tước Pierce cũng không nguyện ý nhìn thấy chi thứ làm lớn, cơ nghiệp của gia tộc bị sa sút.

“Tổng đốc, những chuyện này vẫn nên do ngài đích thân xử lý thì tốt hơn! Ta chỉ là một thuế vụ quan, không thể vượt quyền.”

Bá tước Simic khoát tay áo nói.

Một vị Bá tước cung đình thể cốt yếu ớt như ông ta không có vốn liếng để tham dự vào cuộc mâu thuẫn giữa quý tộc bản địa và quý tộc phương bắc.

Lúc này mà ló đầu ra là sẽ rất dễ dàng đắc tội với người. Lỡ như quý tộc phương bắc tính món nợ này lên đầu ông ta thì chẳng phải là rất oan uổng sao.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám quý tộc bản địa đều nhao nhao nhìn nhau rồi nở nụ cười. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thì lại đang rất khinh bỉ.

So với những quý tộc trong chốn cung đình, ưu thế của quý tộc đất phong thật sự là quá lớn. Cho dù là hiện giờ Bá tước Simic quyền cao chức trọng, nhưng mà hết thảy vinh quang đều bắt nguồn từ Quốc vương.

Trừ phi lập được công lao ngập trời thì mới có thể thay đổi thân phận. Bất quá một khi thay đổi thì khả năng cao là sẽ bị giáng cấp.

Ngoại trừ những năm đầu khai quốc, mỗi một vị đại quý tộc quật khởi sau này không chỉ cần phải có đủ thực lực, còn nhất định phải có được công lao kéo vương quốc từ trong nguy nan.

Những chuyện này đều chẳng dính dáng gì đến Bá tước Simic.

So với việc ngồi chờ những chuyện có xác suất cực nhỏ này, chẳng thà hiệu lực cho Quốc vương đời đời, mượn vương quyền để ngồi hưởng quyền thế phú quý.

Ít nhất là Bá tước Simic có thể ngồi ở chỗ này chuyện trò vui vẻ với mọi người, mặc cho trong lòng những người khác có suy nghĩ gì thì cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment