Người dịch: Whistle
“Ngươi đã là một con gấu có hơn một ngàn con dê bò, điền sản ruộng đất sắp hơn vạn mẫu, ngươi phải học được cách rộng lượng.”
“Đừng có suốt ngày nhớ đến mấy cái ba dưa hai táo* này, nếu truyền ra ngoài thì sẽ bị gấu cười đó.”(* ý chỉ những điều nhỏ nhặt, tầm thường, không đáng kể.)
Thực ra dù có được cái “ba dưa hai táo” này thì khoáng lão bản cũng không nhất định có thể nằm thắng.
Vị trí địa lý của cái mỏ than này đã quyết định rằng rất khó có được lợi nhuận.
Trong phạm vi mấy trăm dặm cũng chỉ có một người mua là Hudson, muốn kiếm tiền quả thực là nằm mơ!
Đương nhiên, là một vị chủ nhân có liêm sỉ, Hudson sẽ không để cho mỏ than này lỗ vốn.
Ít nhất là vào dịp chia hoa hồng hàng năm, hắn nhất định sẽ có thể để cho gấu con ăn được dưa và táo.
……
“Lão gia, bên ngoài có một đám đại lý đồng thời tới thăm. Nghe nói hàng hóa ở bên ngoài của bọn hắn đã bị người ta cướp sạch, muốn xin ngài giúp một tay tìm về.”
Nick mặt không thay đổi nói.
Có thể thấy rằng Nick cũng chẳng hề xem chuyện đám thương nhân bị cướp này là chuyện to tát gì.
Tiền hàng cũng đã thanh toán xong rồi, dù cho không có thiệt hại thì cũng không liên quan đến lợi ích của Hudson lão gia, hoàn toàn có thể không cần quan tâm.
Nếu như không phải người tới hơi nhiều, sợ mất khách làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của lãnh địa, Nick sẽ không tới báo cáo vào thời điểm này.
“Hàng hóa bị cướp là sản phẩm sắt mà chúng ta sản xuất hay là những loại hàng hóa khác của bọn hắn?”
Hudson quan tâm hỏi.
Hắn không phải là thánh mẫu, kinh doanh trong thời đại này vốn tràn ngập nguy hiểm.
Hàng hóa bị cướp chỉ là vấn đề nhỏ, nếu như đen hơn thì còn có thể bị chết thẳng cẳng.
Muốn lo chuyện bao đồng cũng không lo nổi.
Nhưng nếu là hàng hoá của Sơn Địa lĩnh bị cướp thì Hudson liền không thể ngồi xem kịch. Bởi vì chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của hắn.
Sau khi tin tức Đại Địa Chi Hùng thành niên được truyền ra thì chưa từng xảy ra những chuyện không nể mặt hắn như vậy.
“Đều có!”
Nghe được đáp án này, Hudson lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thương nhân tinh minh đương nhiên sẽ không thể nào vô duyên vô cớ tìm tới cửa.
Đám quý tộc bắc địa cũng không ngốc, biết rõ Hudson lão gia không dễ chọc mà còn động thủ với việc kinh doanh của hắn.
Giải thích duy nhất chính là có thương nhân thông minh đã trộn lẫn các loại hàng hoá khác nhau lại, với ý đồ là mượn danh của Hudson để chấn nhiếp giặc cướp.
Hoặc có lẽ là vì có người muốn khơi dậy cuộc xung đột giữa hắn và các quý tộc phương bắc nên bèn ở sau màn thao túng màn kịch này.
Mặc kệ là loại kết quả nào, hắn đều phải ra mặt giải quyết. Nếu không, sau này sẽ không thể nào làm ăn gì được nữa.
“Nói cho bọn hắn là hãy kiên nhẫn chờ đợi. Chuyện này chẳng mấy chốc nữa sẽ có kết quả, mấy ngày gần đây tạm thời không nên chuyển hàng ra ngoài.”
Hudson mặt không thay đổi nói.
Mặc dù không biết những thương nhân này đóng vai trò gì trong chuyện này, nhưng chắc chắn đây sẽ không đơn thuần là ngoài ý muốn.
Một người gặp cướp là bình thường, một đám người gặp cướp thì tuyệt đối có vấn đề.
Nếu như không vì nể tình đám người này bình thường trả tiền sảng khoái, từ trước tới giờ đều không gây ra chuyện xấu gì, có lẽ ngay cả những lời an ủi này mà hắn cũng chẳng muốn nói.
Người sống một đời, nan đắc hồ đồ. (Thông minh khó, hồ đồ khó, từ thông minh chuyển sang hồ đồ càng khó.)
Nước quá trong thì sẽ không có cá.
Nếu như truy tra đến cùng thì sẽ không còn đồng bạn hợp tác nữa. Những đối tác thành thật sẽ rất khó sinh tồn trên lục địa Aslante này.
Người đứng đắn thì ai lại đi bán vũ khí bao giờ!
Chuyện đã đến nước này rồi, hiển nhiên là đám thương nhân này cũng bị ép cho không còn cách nào nên mới có thể nghĩ ra loại chủ ý ngu ngốc này.
Có lẽ không riêng gì hắn, mà những quý tộc có thực lực khác trong tỉnh cũng có thuyết khách ghé thăm.
Nhìn từ một góc độ khác thì chính là sắp tới thời gian thu lưới rồi.
Một khi đâm thủng lớp giấy trên cửa sổ thì sẽ tới công đoạn gây khó dễ, không riêng gì những quý tộc trong hai quận bị liên lụy về lợi ích, mà cả những quý tộc bản địa ở khu vực khác cũng sẽ xuất lực.
Chỉ là không biết đám quý tộc phương bắc kia có cướp được đủ lương thực để sống qua mùa đông hay không, nếu không thì lần này bọn họ sẽ bị thiệt lớn rồi.
……
Phủ tổng đốc, từng viên Ma pháp Lưu Ảnh Thạch xuất hiện ở trước mặt Bá tước Pierce.
Còn có cả một đám quan lại của tỉnh Đông Nam cũng đang đứng xem cùng. Chẳng qua phong cách này có chút không bình thường.
Nhìn thấy những chuyện xấu hổ như vậy trong nội bộ quý tộc, bọn họ vốn nên thẹn quá thành giận mới phải, nhưng bây giờ lại đứng cười ha hả rồi nói nhảm, thỉnh thoảng còn bình luận về kỹ năng diễn xuất của đám quý tộc phương bắc. Nếu như cảnh tượng này mà bị truyền ra ngoài sợ là sẽ lập tức gây ra sóng to gió lớn.
Hóa ra, ở trong mắt của đám lão già này, kết quả mà mọi người khổ tâm mưu đồ cũng chỉ vở kịch để bọn họ bình phẩm.
“Những tên thương nhân này cũng thật là chịu bỏ tiền, ngay cả thứ hiếm thấy như Lưu Ảnh Thạch cũng lấy ra dùng, xem ra lần này bọn họ bị đánh thảm rồi.”
Thuế vụ quan cười ha hả nói.
Bá tước Simic không phải là quý tộc bản địa, mà là quan lại mà Quốc vương phái tới trú đóng tại tỉnh Đông Nam, trong tràng tranh phong lần này, ông ta chỉ đóng vai quần chúng.
Bất quá là một kẻ lai hộ, muốn thu đủ thuế hàng năm, ngoài việc phải bán quyền thu thuế cho quý tộc ra, ông ta còn phải giao tiếp với đám thương nhân này nữa.
Quá trình này rõ ràng là không hề tốt đẹp gì.
Không có thương nhân nào thích nộp thuế cả, cả người trốn thuế và người thu thuế đều phải đấu trí đấu dũng.