Tham gia thu hoạch là chuyện tất nhiên, chỉ có để cho nông nô binh tự mình làm việc nuôi sống bản thân thì mọi người mới có thể tiếp tục kiên trì.
Hành quân đường dài cũng là một cơ hội để kiểm tra thành quả huấn luyện. Mặc dù đường đi lần này không dài, nhưng cũng có thể để cho các quý tộc sĩ quan sớm trải nghiệm đủ loại chuyện phiền phức phát sinh trên đường hành quân.
Suy nghĩ chu toàn cho đám tiểu đệ của mình như vậy, Hudson đều sắp bị bản thân làm cho cảm động khóc.
Nhìn xem đội ngũ nhổ trại rời đi, không biết tại sao trong lòng Hudson lại sinh ra một cỗ lưu luyến không rời.
Trong hai tháng qua, mặc dù bận đến mức chân không chạm đất, nhưng cuộc sống lại rất phong phú. Giống như đã tìm lại được mục tiêu cuộc sống, Hudson có thể lấy ra mười hai phần tinh lực để phấn đấu.
“Lúc nào bản thân mình có thể có nhiều quân đội như vậy thì tốt?”
Ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, Hudson cũng bị dọa cho sợ hết hồn, hắn vội vàng ép buộc bản thân từ bỏ cái suy nghĩ không thiết thực này.
Chỉ là cắt đứt ý nghĩ thì rất dễ, nhưng dã tâm một khi mọc rễ thì sẽ rất khó bỏ xuống.
Mùa thu hoạch là mùa vụ quan trọng nhất trong năm. Từ quý tộc lão gia cho tới nông nô đều tập trung tinh thần.
Di chứng của nạn châu chấu cũng sẽ không vì cách một năm mà tán đi. Khắp nơi vẫn đang bạo phát không ít trùng tai với quy mô nhỏ, nhưng cũng bị những quý tộc lãnh chúa nơi đó tổ chức nhân thủ dập tắt rất nhanh.
Quận Wright rất may mắn, bởi vì năm ngoái nhanh chóng diệt hoàng, đại đa số quý tộc lãnh chúa đều thuê Belersden tới trong lãnh địa đi dạo một lần.
Gấu đã nhận tiền thì khi làm việc vẫn rất đáng tin cậy. Không chỉ diệt tuyệt châu chấu, còn tiện thể dọn dẹp luôn đám trứng trùng dưới đất.
Không có ấu trùng, một vài con châu chấu này cũng chỉ là đồ ăn trên bàn của mọi người mà thôi. Sản lượng lương thực vẫn được duy trì ở trình độ bình thường, gần như không bị ảnh hưởng bởi nạn châu chấu.
Các lãnh chúa tiết kiệm tiền thì lại đang ngơ ngác, năm ngoái tiết kiệm được một chút phí diệt hoàng, đại giới chính là lương thực năm nay giảm sản lượng.
Là lời hay lỗ thì chỉ có bọn họ mới biết được.
Đối với Sơn Địa Lĩnh mà nói, đây là một năm bội thu. Đại đa số đất hoang được khai khẩn vào năm ngoái đều đã được trồng lương thực.
Nhất là sản lượng ở khu vực đầm lầy càng làm cho Hudson cảm thấy rất kinh hỉ. Mặc dù sản lượng lúa nước chỉ hơi cao hơn lúa mì đen một chút, nhưng cũng đã đạt đến ba trăm pound / mẫu, đây có thể xem là niềm vui ngoài ý muốn.(1 pound = 0.45 kilôgam)
Quảng canh mà có thể đạt được sản lượng như vậy đã là rất tốt rồi. Nếu như cày sâu cuốc bẫm, sản lượng sẽ còn có thể gia tăng trên phạm vi lớn hơn.
Nhưng mà chuyện này lại không cần thiết, Hudson lão gia không thiếu đất, chỉ thiếu sức lao động để khai khẩn đất hoang.
Quặng mỏ cần nhân thủ, khai hoang cần nhân thủ, xây dựng thành trì cũng cần nhân thủ. Dù cho tổng nhân khẩu trong lãnh địa đã gần 9 vạn người, nhưng Hudson vẫn cảm thấy không đủ dùng.
Chủ yếu là vì số lượng nô lệ thú nhân quá nhiều, hiệu suất lao động kém xa con người. Đây là vấn đề về thiên phú của chủng tộc, không thể thay đổi một cách dễ dàng được.
Lương thực vụ thu nhập kho, áp lực về lương thực của Sơn Địa Lĩnh cũng được hoà hoãn đi rất nhiều. Cộng thêm một vài khách hàng dùng lương thực để trả tiền hàng, năm nay cuối cùng cũng không cần bỏ tiền ra mua lương thực nữa.
Sau khi kiểm kê hết một lần, Hudson kinh ngạc phát hiện ra mình đã từ người đi vay biến thành chủ nợ.
Đương nhiên, đây là kết quả sau khi đã cộng thêm thu nhập năm ngoái của gaaus con. Nhưng mà chuyện này không có vấn đề gì, tiền của gấu cũng chính là tiền của Hudson.
Đại Địa Chi Hùng không phải cự long, không có thói quen ôm theo kim tệ đi ngủ. Chỉ cần sổ sách rõ ràng, để cho Belersden nhìn thấy có tiền trong hạng mục là được rồi.
Chẳng qua khi nghĩ tới cuộc chiến sắp bộc phát, tâm tình đang tốt của Hudson lập tức không còn. Gia sản dù có phong phú cỡ nào thì cũng không được chiến tranh tiêu pha.
Đối với quý tộc mà nói, chiến tranh không chỉ là vấn đề của sống và chết, mà còn có cả sự nghèo khó.
Tử trận trên chiến trường chỉ là một vấn đề về mặt xác suất, nhưng thiếu hụt tài chính do chiến tranh gây ra lại là chuyện mà tất cả mọi người đều phải đối mặt.
Trên danh nghĩa thì vương quốc sẽ gánh chịu đại đa số chi phí chiến tranh, nhưng số tiền này không phải từ trên trời rơi xuống. Ngoài sự trợ giúp của các quốc gia khác, chủ yếu vẫn là phải tự nghĩ biện pháp.
Thương nhân, dân tự do chắc chắn là đối tượng trọng điểm bị thu thuế, nhưng nhân khẩu của hai quần thể này thật sự là quá nhỏ, hầu bao cũng không đủ giàu có.
Đa phần đều là do các quý tộc lãnh chúa gánh chịu.
Cũng may là vương quốc không chỉ trưng thu tiền mặt, các loại vật tư chiến lược đều có thể sử dụng. Trên cơ bản đều là căn cứ vào tình huống thực tế, có cái gì ra cái đó.
Từ xưa tới nay, tỉnh Đông Nam đều đóng vai nhân vật nhà giàu nhiều lương. Lần này có lẽ sẽ phát sinh một chút thay đổi, quân công nghiệp của Sơn Địa Lĩnh chắc chắn sẽ được đặt vào trong này.
Thời kỳ chiến tranh, vũ khí vĩnh viễn đều không đủ dùng. Không chỉ cần không ngừng bổ sung loại quân giới sử dụng được duy nhất một lần, ngay cả binh khí áo giáp bị hư hại cũng cần phải thay thế.
Cụ thể nên cân đối như thế nào là nhiệm vụ của phủ tổng đốc. Bình thường đều do nội bộ tỉnh cân đối trước, sau đó mới cân đối điều phối khắp cả nước.
Với điều kiện sản xuất hiện thời, hệ thống chuẩn bị chiến đấu của vương quốc Alpha có thể phát triển đến một bước này thì tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của đế quốc Thú Nhân.