Người dịch: Whistle
Kỹ năng diễn xuất vụng về để che giấu sự lúng túng này đương nhiên sẽ không gạt được ánh mắt của Hudson.
Nhưng một kẻ độc thân từ trong bụng mẹ như hắn cũng không muốn vì tính tình thẳng thắn của mình mà làm cho hôn sự này xảy ra biến cố
“Được!”
Vừa nói xong, Hudson liền phát hiện ra không thích hợp, có vẻ như bọn hắn đã đến trước cửa thư viện.
Thư viện của học viện pháp thuật đương nhiên là vô cùng ảo diệu. Là một người kẻ lai, Hudson trực tiếp bị chặn ở cửa ra vào.
“Mời giao 50 kim tệ phí vào cửa!”
Một âm thanh cứng ngắc vang lên, Hudson mới phát hiện ra người thu phí ở trước mắt này là một người máy.
Hudson nhìn Melissa một cái,sau khi xác định không có vấn đề thì mới bỏ tiền.
“Hoan nghênh tới thư viện của học viện pháp thuật trong vương quốc Alpha, xin hãy tuân thủ toàn bộ quy tắc trong thư viện! Người vi phạm tự gánh lấy hậu quả!”
Tiếng cảnh cáo vang lên, một tấm lệnh bài cực lớn xuất hiện ở phía trước, trên lệnh bài ghi lại chừng mấy chục loại quy tắc cần tuân thủ.
“Lời giải chú ngữ của ma pháp hệ Thổ sơ cấp, mời trả phí 100 kim tệ!”
“Lời giải chú ngữ của ma pháp hệ Thổ trung cấp, mời trả phí 300 kim tệ!”
“Lời giải chú ngữ của ma pháp hệ Thổ cao cấp, mời trả phí 800 kim tệ!”
“Lời giải kiến thức Ma pháp trận căn bản, mời trả phí 200 kim tệ!”
“Giới thiệu về Luyện kim thuật nhập môn, mời trả phí 300 kim tệ!”
Liên tiếp những tiếng nhắc nhở trả tiền vang vọng trong đầu Hudson, khiến cho hắn không biết phải làm sao.
“Thư viện chỉ biết đòi tiền như vậy đó, lần trước ta đã nhắc nhở rồi, nơi này sẽ không cảm nhận được vui vẻ đâu!”
Melissa dí dỏm nói.
Giống như nhìn thấy Hudson xấu mặt chính là một chuyện cảnh đẹp ý vui.
Hudson trợn trắng mắt, vì không mang đủ kim tệ, hắn chỉ đành bất đắc dĩ thả điển tịch trong tay xuống.
Đây là học viện pháp thuật, mặc dù không tính là cường giả như mây, nhưng tuyệt đối không thiếu cao thủ.
Dám gây chuyện ở đây thì chắc chắn là chán sống rồi.
“Giá này quá đắt đi?”
Hudson nghi ngờ hỏi.
Mặc dù đã sớm nghe nói rằng học tập ma pháp chính là cự thú nuốt vàng, nhưng cái giá này vẫn dọa hắn sợ hết hồn.
Chỉ là muốn mượn đọc sách ghi chép về kiến thức một lần thì giá cả đã cao như vậy rồi, nếu là mỗi ngày học tập, chẳng phải sẽ phải bỏ ra một con số trên trời sao.
“Những cái giá này đều là nhằm vào người ngoài, học viên trong học viện có học phần. Hoàn thành việc học tương ứng hoặc là nhận một vài nhiệm vụ của học viện liền có thể thu được học phần.”
“Chỉ khi nào không đủ học phần mới có thể dùng kim tệ để mua.”
“Giá cả như đã thấy, còn ác hơn ăn cướp.”
“Nghiên cứu ma pháp là việc vô cùng tốn tiền, không riêng gì những học viên nghèo như chúng ta, các đạo sư trong học viện, thậm chí là bản thân học viện đều rất nghèo.”
Melissa một nửa là giải thích, một nửa là chế giễu.
Nghe được đáp án này, Hudson cũng im lặng.
Hắn còn cho rằng học viện pháp thuật mở cửa thư viện chủ yếu là vì thể hiện tấm lòng bao dung, không ngờ là hắn đã suy nghĩ nhiều, người ta chủ yếu là vì hố mấy kẻ ngốc nhiều tiền.
Người vừa tới không biết còn tưởng rằng bỏ năm mươi kim tệ liền có thể đọc được tất cả kiến thức ma pháp trong thư viện, đương nhiên là sẽ ngoan ngoãn trả tiền.
Nhưng sao khi giao tiền xong mới phát hiện ra sau này có vô số cái hố to đang đợi bọn hắn nhảy.
Hối hận cũng không có tác dụng gì, hoặc là bỏ qua 50 kim tệ phí vào cửa, hoặc là tiếp tục bỏ tiền học tập kiến thức ma pháp.
Dù sao học viện pháp thuật cũng sẽ không trả lại tiền. Có dị nghị thì cũng phải xem thử nắm đấm của mình có đủ cứng hay không đã, sau đó mới nghĩ đến chuyện đòi một lời giải thích.
Nhưng Hudson lại xem thường cái từ “nghèo” trong miệng của Melissa. Kẻ có thể học tập ma pháp đều không có người nào là nghèo cả.
Chỉ cần nhìn toà thư viện ham tiền này là Hudson liền biết học viện pháp thuật có thể hố tiền ra sao rồi. Học viên không có gia sản dày cộm thì căn bản không thể lăn lộn ở chỗ này.
Có thể là học viện pháp thuật rất ít chiêu sinh bình dân cũng là xuất phát từ nguyên nhân này.
Gia sản không dày, cả ngày đều phải bận rộn kiếm tích phân. Thiên phú dù cao đến đâu mà tài nguyên không theo kịp thì hậu kỳ vẫn bị người khác kéo dài khoảng cách chênh lệch.
Cái gọi là học viên thiên tài được miễn phí chỉ tồn tại về mặt lý thuyết thôi, nội dung miễn phí cũng chỉ giới hạn trong mấy tiết khóa căn bản nhất, những tri thức sau đó vẫn phải bỏ tiền ra mua.
Nhìn như rất hợp lý, trên thực chất chỉ là nhóm lợi ích không muốn tăng thêm một đống người cạnh tranh, làm ảnh hưởng đến ích lợi của bọn họ, cho nên mới cố ý nâng tiêu chuẩn nhập môn lên thôi.
Tòa học viện pháp thuật ở trước mặt này chính là phản ánh chân thật nhất của thời đại này, nhìn thì giống như tất cả mọi người đều có thể đi vào. Nhưng thực tế thì cho dù người bình thường có vào được thì cũng chỉ có thể tiêu tốn rất nhiều thời gian vào việc kiếm điểm tích lũy.
Nghiên cứu ma pháp chỉ là một câu chuyện cười. Một lần thí nghiệm ma pháp ít thì mấy viên kim tệ, nhiều thì hàng trăm hàng ngàn viên kim tệ, người bình thường chịu nổi sao?
Chân lý của ma pháp không phải thích là có thể truy tìm, rất nhiều thứ không tự mình động thủ thì vĩnh viễn cũng sẽ không nhận ra bản chất của ma pháp cái gì là.
Thời điểm tu luyện tiền kỳ sẽ không xảy ra những vấn đề này, nhưng đến khi phải nghiên cứu ở phương diện cao hơn thì những nhược điểm này sẽ rất trí mạng.
Là sức mạnh siêu phàm, rất nhiều tri thức trong lĩnh vực ma pháp đều chỉ có thể hiểu ý mà không thể truyền miệng.
Cho dù là quy tắc ma pháp giống nhau, nhưng ở trong mắt của mỗi người thì sẽ có thu hoạch không giống nhau.
Đôi câu vài lời miêu tả trong sách vỡ chẳng qua chỉ là lĩnh ngộ của nguyên tác giả. Kẻ đến sau chỉ có thể tham khảo, không thể phục chế.