Người dịch: Whistle
Cuối cùng vẫn phải do Belersden xuất thủ tiêu diệt những dị tộc làm loạn kia. Bây giờ chỉ cần đánh hơi được khí tức của Đại Địa Chi Hùng là những sinh linh may mắn thoát được một kiếp kia lập tức vắt chân lên cổ chạy trốn.
Cho dù chỉ là chất thải mà Belersden bài tiết ra, chỉ cần ném xuống, trong phạm vi mấy dặm đều khó có thể nhìn thấy bóng dáng sinh linh trong đầm lầy.
Chỉ tiếc là mỗi lần ra đó đều chỉ có một mình Belersden đại gia đi ra ngoài chơi, nó không muốn mang theo một kẻ vướng víu như Hudson.
Sau nhiều năm phát triển, Hudson chỉ có thể dựa đoán đại khái về thời gian khai phát đầm lầy, nhưng lại không đưa ra được thời gian cụ thể.
Bây giờ hắn lại mở rộng mạng lưới giao thông trên mảnh đất đầm lầy này, nếu không đi thực địa điều tra một lần, Hudson không yên tâm.
"Hudson, chẳng lẽ ngươi lại có kế hoạch gì lớn sao? Nhưng mà nói trước, bây giờ trong túi ta không có tiền, chỉ đủ chi tiêu hàng ngày, ngươi cũng đừng có nhòm ngó đến tiền mua quan tài của bổn gấu."
Belersden tỏ ra cảnh giác nói.
Từ khi bị Hudson lừa tham gia vào kế hoạch khai phát lãnh địa, những ngày yên bình của Belersden đã kết thúc. Vừa xuất tiền vừa xuất lực, cái đầu gấu thông minh của nó lập tức online.
Đáng tiếc là đầu tư luôn có rủi ro, những khoản kinh phí đã bỏ ra là sẽ không thể nào hoàn lại được. Đều đã được ghi rõ trên giấy trắng mực đen, muốn chống chế cũng không dễ dàng.
Nhìn thấy hàng vạn mẫu ruộng được khai phát, Belersden không muốn tiền đầu tư của mình bị đổ xuống sông xuống biển, để cho một mình Hudson thu hoạch toàn bộ lợi ích, cho nên gấu con chỉ đành cắn răng kiên trì.
Thói quen làm việc là một chuyện rất đáng sợ, từ lúc bắt đầu mâu thuẫn, về sau lại từ từ thích ứng, thời gian dài, Belersden cũng đã quen với việc đi làm mỗi ngày.
Hấp thụ kinh nghiệm giáo huấn lần trước, Belersden quản lý số vốn ít ỏi còn lại của mình rất nghiêm ngặt.
Ngoài việc tiêu hao trong sinh hoạt hàng ngày, Belersden không có hứng thú đầu tư vào bất cứ điều gì khác.
"Yên tâm đi, Belersden tiên sinh vĩ đại. Tài chính dùng để khai phát đầm lầy còn chưa xài hết, không cần ngươi tăng vốn đầu tư.”
“Theo suy đoán của ta, chúng ta sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái thu chi cân bằng. Ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng về năng lực kinh doanh của ta.”
“Hiện giờ ta chỉ muốn đi ra ngoài tản bộ một vòng để xem xét diện tích của mảnh đầm lầy này. Thuận tiện quan sát và khám phá địa hình xung quanh.”
“Chọn một con đường gần nhất để tiến về phía bờ biển, những khu vực nguy hiểm thì cứ tránh đi."
Hudson cố gắng thuyết phục.
Hắn nói thực mà cũng không có gấu tin. Sự tín nhiệm giữa người và "gấu" đâu, làm sao lại trở nên như vậy?
Nhìn vẻ mặt do dự của Belersden, Hudson nhịn không được âm thầm cảm thán: Đồng bọn chiến đấu có trí tuệ quá cao cũng không phải là chuyện tốt.
Có lẽ những người có tọa kỵ Ma thú trên lục địa Aslante đều cảm thấy đau đầu về vấn đề này. Cũng có không ít Kỵ sĩ bị Ma thú nhà mình làm cho không xuống đài được.
Cho dù có nhiều phiền phức hơn thì cũng không thể ngăn cản khát vọng có được tọa kỵ Ma thú của mọi người. Thêm một đồng bọn chiến đấu không chỉ có gia tăng thực lực, mà khi ra chiến trường cũng có thêm một cái mạng.
Lỡ như có bại trận trên chiến trường, người có tọa kỵ Ma thú sẽ có tốc độ chạy trốn nhanh hơn.
Căn cứ vào kinh nghiệm của nhiều cuộc chiến tranh đại lục trước đó, tỷ lệ chết trận của Kỵ sĩ có Ma thú đều là thấp nhất. Chỉ cần không phải quá xui xẻo, bị địch nhân cường giả cuốn lấy thì đều có thể chạy thoát.
"Yên tâm đi, Hudson! Ta đã sớm quen thuộc khu vực này rồi.”
“Có bổn gấu bảo kê, chỉ cần ngươi không đi tìm đường chết thì sẽ không có gì nguy hiểm."
Belersden vỗ vỗ bộ ngực, vẻ mặt tự tin đảm bảo nói.
Nhìn biểu lộ của đắc ý, rõ ràng là nó đang nói với Hudson: Hùng đại gia rất lợi hại, tranh thủ thời gian khen ta!
Lao vùn vụt trong đầm lầy mênh mông bát ngát, Hudson vừa vui vừa lo.
Một khi khai phát được vùng đất rộng lớn này, thực lực của Sơn Địa Lĩnh chắc chắn sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tiếc là tiến độ khai phát đầm lầy rất chậm, muốn đả thông một tuyến đường tới biển trong thời gian ngắn là một chuyện phiền phức.
"Đến rồi!"
Vừa dứt lời, cơ thể khổng lồ của Belersden nhanh chóng thu nhỏ. Hudson vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa bị ngã từ trên cây xuống đất.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Belersden, Hudson chỉ đành nuốt cục tức này vào bụng.
Đột ngột dừng lại thì không sao, dù sao cũng đã lên tiếng nhắc nhở rồi, nhưng ít nhiều gì cũng phải để hắn đặt chân xuống trước đã?
Cho dù là thích ở trên cây thì cũng phải chọn một cái cây to lớn một chút. Cái cây hiện giờ mà Hudson đang đứng, chỉ cần hơi không chú ý là sẽ xảy ra sự cố.
Hudson quan sát xung quanh, trong tầm mắt của hắn chỉ có cái thứ dưới chân mới được tính là cây xanh.
Khắp nơi đều tràn đầy bụi cây cỏ dại, kinh nghiệm nói cho Hudson biết khu vực là một vùng đất bị nhiễm mặn.
Chuyện này nằm trong dự liệu, vùng đầm lầy ven biển thường có độ mặn cao.
Vùng đầm lầy mà Hudson đang khai phát có độ mặn cao hơn so với các vùng đất thông thường khác, nhưng cao hơn không bao nhiêu, không ảnh hưởng đến việc trồng trọt.
Những khu vực bờ biển này thường xuyên bị nước biển xung kích, cây cỏ sinh trưởng được ở đây đều là loài cây chịu mặn.
Hudson đánh giá lộ trình một chút, nơi này nằm cách lãnh địa khoảng chừng hơn hai trăm dặm.
Có thể hình thành một khu vực đầm lầy lớn như vậy, ngoài việc bị nước biển cọ rửa ra, tỷ lệ lớn nhất chính là có quan hệ với địa hình lân cận.
Tỉnh Đông Nam có lượng mưa sung túc, nước đọng chảy vào Sơn mạch Salam, cũng chính là khu vực mà Hudson đang khai thác.
Ở bên cạnh còn có dãy núi Đá Đen, cũng là khu vực có mưa nhiều, có thể sẽ không thiếu nước đọng chảy vào.