Người dịch: Whistle
Nguồn gốc của đầm lầy không quan trọng, điều quan trọng là việc khai thác và sử dụng hiện giờ. Một người một gấu đi dọc bờ biển, cảnh tượng nước biển cuồn cuộn làm cho Hudson nhăn mày.
Dựa vào kiến thức sinh hoạt nhỏ nhoi của mình, Hudson biết rằng để khai thác khu vực ven biển thì trước tiên phải xây dựng một con đê lớn.
Nếu không ngăn được nước biển, độ mặn trong đất sẽ không giảm xuống. Đất có độ mặn cao chỉ có thể trồng được ít vụ, lại có năng suất thấp.
Vấn đề về cảng khẩu cuối cùng vẫn chưa được xác định. Chỉ dựa vào việc quan sát từ trên bờ, không có điều tra trực tiếp trên khu vực biển này là một việc làm không chịu trách nhiệm.
Trong vấn đề này, Belersden cũng không thể giúp gì. Đại Địa Chi Hùng chỉ mạnh trên mặt đất, khi vào nước cũng không có gì đặc biệt.
Dạy "gấu" bơi?
Ý nghĩ này vừa nảy lên, Hudson đã dứt khoát dập tắt.
Phải tôn trọng thiên phú của các loài, dù người có khả năng bơi lội tốt cỡ nào thì cũng là sinh vật trên cạn, không thể sống trong nước lâu dài.
Chắc là "gấu" cũng không kém bao nhiêu, có lẽ nếu như sống gần nước một vạn năm thì có thể tiến hóa ra khả năng sống dưới nước, nhưng Hudson không nghĩ mình có thể đợi đến ngày đó.
"Đi thôi, Belersden. Đi dạo quanh vùng đầm lầy một vòng là sẽ hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.”
“Đi chậm một chút, ta muốn quan sát địa hình."
Chậm chỉ là tương đối, ở trên lưng gấu, Hudson vẫn rất tận hưởng cảm giác tốc độ nhanh như bay.
Ngoài vấn đề cách xa mặt đất ra, Belersden phi nước đại và bay cũng chẳng có gì khác nhau.
Hudson đang vô cùng hoài nghi rằng Belersden đã biết bay, bởi vì sau khi đi qua hàng trăm dặm trong vùng đầm lầy mà chân của nó thậm chí còn không dính một chút bùn nào.
Đáng tiếc là Belersden quả quyết rằng nó không biết bay, đối với việc bốn chân không chạm mặt đất, nó đưa ra lời giải thích là —— thiên phú.
Trên đại lục Aslante, thiên phú là thứ bất hợp lý nhất. Rất nhiều chủng tộc có thiên phú đặc biệt và không thể giải thích được.
Thường thì mọi người sẽ liên tưởng những sự kiện kỳ lạ và không thể giải thích này với Thần linh. Nếu không phải do Thiện thần làm thì chắc chắn là do Tà thần làm.
Những lý luận khác chỉ được truyền bá trong giới những chức nghiệp đặc biệt như Ma pháp sư, Áo Thuật sư vv. . ., Quan điểm chủ lưu cho rằng Thần linh đã sáng tạo ra vạn vật trên thế gian.
Một đường lao nhanh đến được một vùng núi, Dựa trên kiến thức địa lý của mình, Hudson có thể dễ dàng nhận ra đây là dãy núi Đá Đen.
Đây là một dãy núi thực sự, chỉ cần nhìn đến những đỉnh núi cao đâm xuyên tầng mây là biết, những gò đất nhỏ trong lãnh thổ của mình không thể so sánh được.
Dãy núi miên man vô tận. Hudson không biết dãy núi Đá Đen này rộng lớn bao nhiêu, dù sao thì tầm mắt của hắn cũng nhìn không thấy điểm cuối.
"Belersden, trong núi này có Ma thú lợi hại nào không?"
Làm láng giềng, quan tâm một chút cũng là nên. Dãy núi Đá Đen có thể chắn ngang mối liên hệ giữa Vương quốc Alpha và Vương quốc Hessen, chắc chắn không chỉ là vấn đề địa lý.
Những khó khăn đơn thuần về địa lý có thể được vượt qua bằng cách di sơn đảo hải, khai sơn phá thạch, thế giới siêu phàm không phải là không làm được.
Cho dù hai bên đều không có dã tâm, nhưng mở một tuyến đường thương mại cũng không quá đáng mà, đúng không?
Còn chẳng cần hai vương quốc hành động, những thương nhân hám lợi sẽ tự mình khám phá.
"Có! Ta có thể cảm nhận được vài luồng khí tức không kém, ai cũng không biết là trong dãy núi này ẩn chứa bao nhiêu Ma thú cấp cao.”
“Tốt nhất là ngươi đừng chạy tới gây chuyện.”
“Lỡ mà đánh nhau, ta thì không có vấn đề gì, nhưng sự an toàn của ngươi lại rất khó nói."
Belersden nói bằng giọng như ông cụ non.
Giọng nói của nó giống như Hudson là một đứa trẻ tinh nghịch, chuyên gây rắc rối, cần một vị gia trưởng như nó đứng ra giải quyết hậu quả.
Hudson trực tức giận trợn trắng mắt, cũng dập tắt luôn tâm tư thăm dò. Ma thú đều có ý thức về lãnh địa, mạo muội xâm nhập rất dễ dàng làm phát sinh một cuộc chiến.
Mặc dù lời của Belersden khó nghe, có thực lực của nó lại rất mạnh. Hudson không muốn gây rối với một sự tồn tại khiến cho nó phải cảm thấy e ngại.
Có những người bạn hàng xóm này cản trở, theo một ý nào mà nói cũng là chuyện tốt. Ít nhất là địch nhân phía nam muốn thăm dò Sơn Địa Lĩnh thì cũng phải hỏi đám địa đầu xà này xem có sẵn lòng cho mượn đường không đã.
Trả một cái giá lớn để làm vậy thì chẳng bằng thay một mục tiêu khác. Chiến hỏa đã bay tán loạn trên đại lục Aslante rồi, cơ hội mở rộng thì không thiếu, chỉ thiếu sức mạnh.
Sau khi đi quanh một vòng, Hudson đã có một khái niệm tổng quan trong lòng. Vùng đầm lầy trước nhà của mình không phải là một vùng đầm lầy bình thường, diện tích của nó tầm khoảng hơn vạn km vuông.
Cụ thể là bao nhiêu thì phải đợi sau khi khai phát mới biết được.
Dù sao con đường mà Belersden đi cũng không theo quy tắc nào, chỉ cần phán đoán sai chu vi của một đường cong trong đó thì diện tích phán đoán sẽ bị sai sót rất lớn.
Trong lòng đã nắm chắc, suy nghĩ hướng về hải vực của Hudson lại càng mạnh mẽ hơn.
Muốn đào một con kênh vận chuyển dài hàng trăm dặm, cho dù nó là một vùng đầm lầy đầy bùn thì cũng không phải là một dự án nhỏ.
Nếu tính toán khoảng cách, nó tương đương khoảng một phần ba mươi diện tích của Kinh Hàng Đại Vận Hà. Nếu như không phải đang ở trong một thế giới siêu phàm, Hudson cũng không dám có ý nghĩ này.
Khối lượng đất thì không cần tính toán, nó là một con số thiên văn.
Vùng đầm lầy có địa thế bằng phẳng, sau khi khai thác nó sẽ trở thành một vùng đồng bằng rộng lớn. Cũng không cần phải lo lắng về nguồn nước, chỉ cần dẫn nước đọng từ dãy núi Salam qua liền đổ đầy đường sông.
Trong mùa khô, nếu lượng nước không đủ, đó chỉ là một vấn đề nhỏ, có thể xây cửa chặn ở cửa biển để đảm bảo tàu thuyền có thể đi qua.