Người dịch: Whistle
Gia tộc Holliser không thiếu cường giả, bên cạnh Tử tước Aurane cũng có người bảo vệ. Nhưng vấn đề là vận may của bọn họ không hề tốt đẹp gì, chỉ lấy được Ma thú loài rùa làm tọa kỵ.
Khi đánh nhau với người khác, việc mang theo một cái mai rùa là một lợi thế. Nhưng khi rút lui theo chiến thuật, tốc độ của những con Ma thú loài rùa còn không nhanh bằng cường giả loài người.
Cường giả muốn chạy thì đương nhiên sẽ không khó, nhưng muốn mang theo một người nữa chạy trốn thì lại phải nhờ vào may mắn. Nếu như bị cường giả của địch nhân chặn đường, vậy thì chỉ có thể chết thảm.
Về phương diện tốc độ, có thể nói là Belersden đang bật hack, ngay cả Kỵ binh Griffin bay trên trời cũng không đuổi kịp mông gấu. Cho dù là mang thêm mấy người nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tốc độ.
Có cơ hội mang người chạy trốn, không có lý do gì không mang theo nhạc phụ của mình. Những chuyện thế này không cần phải nói rõ, mọi người đều hiểu trong lòng là được.
Còn về việc liên thủ chống lại gia tộc Dalton, đó là chuyện sau cuộc chiến. Nếu như thế cân bằng không bị phá vỡ, vậy thì ai về nhà nấy.
Nếu một bên gặp thiệt hại nặng nề, dựa theo quy tắc trong ván cờ, việc cắt giảm một phần lợi ích để đổi lấy không gian phát triển thoải mái cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Đừng thấy gia tộc số 1 và gia tộc số 2 trong tỉnh có nhiều mâu thuẫn mà hiểu lầm, thực tế là hai gia tộc còn có quan hệ thân thích, còn là thân thích đã thông gia nhiều lần.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ lợi ích. Lúc đối nội, mọi người là đối thủ cạnh tranh; nhưng khi đối ngoại thì lại trở thành minh hữu.
Chuyện trong giới quý tộc có thể tóm gọn lại thành một cuộc nội đấu của một nhóm thân thích. Cao tầng là như vậy, trung tầng là như vậy, đến cả tầng dưới chót cũng là như vậy.
. . .
"Lão gia, tiểu thư Isabel đến rồi. Lần này nàng còn mang theo một ông lão thần bí, trông có vẻ không dễ chọc!"
Hudson trợn trắng mắt đối mặt với lời ám chỉ và nháy mắt ra hiệu của lão quản gia, xem ra không thể giải thích rõ chuyện hiểu lầm đó rồi.
Nếu không phải vì nể tình tổ tông của lão già đều đi theo gia tộc mình lăn lộn, còn là người chăm sóc cho hắn từ nhỏ đến lớn, độ trung thành không có gì để, có lẽ Hudson đã đổi thành người khác rồi rồi.
Vấn đề chính là thiếu nhân tài, thế hệ trẻ tuổi vẫn còn đang rèn luyện, trước khi có thể san bằng tính tình thì bọn họ không thích hợp để đảm nhận vị trí quản gia quan trọng này.
Hudson cũng chỉ có thể tự mình an ủi: Quản gia không cần phải quá thông minh, quan trọng là trung thành và có thể xử lý mọi việc trong phủ một cách tốt đẹp là được.
"Mang bọn họ tới đây đi!"
Hudson tùy ý nói.
Nụ cười trên khóe miệng đã tiết lộ ý định thật sự của hắn. Cơ hội để lừa đảo tới rồi, không thể tùy tiện bỏ qua được.
Đang khi nói chuyện, Hudson nhấc gấu con đang ngủ say lên, vuốt vuốt cái đầu gấu nhỏ rồi nói: "Belersden tiên sinh tôn kính, xin hãy giúp ta xác định thực lực của những kẻ vừa mới đến."
Ngoài miệng thì nói "tôn kính", nhưng hành động của Hudson chưa bao giờ thể hiện sự tôn kính cả.
Đối với một con gấu thích sĩ diện, vì để cho Belersden ra sức làm việc, Hudson không tiếc lời khen ngợi vài câu.
Chỉ thấy mắt gấu mở ra, sau khi ngáp một cái, Belersden lười biếng nói: "Là mấy tên lạ mặt kia à, không cần phải xem, đều là một đám rác rưởi! Đương nhiên, nếu như người mà bọn chúng muốn đối phó là ngươi, có lẽ chỉ cần một bàn tay là có thể tát chết ngươi rồi."
Không tức giận!
Người không chấp nhặt với gấu.
Không phải chỉ là nhiễu gấu thanh mộng sao, có cần phải trả thù như vậy không? Thế mà dám châm chọc Hudson lão gia vĩ đại không bằng cả đám rác rưởi kia.
Trong lúc mơ hồ, Hudson đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó. Người mà tổ chức thần bí này phái tới đây để giao dịch chắc chắn không thể nào là kẻ yếu.
Một bàn tay liền có thể tát chết Hudson, Bạch Ngân Kỵ Sĩ chắc chắn không thể nào làm được, ít nhất thì hắn cũng có thể chống cự được mấy chiêu.
Chuyện này có nghĩa là thực lực kém cỏi nhất của người tới cũng là Hoàng Kim Kỵ Sĩ, không chừng còn là Đại Địa kỵ sĩ.
Gọi những người như vậy là rác rưởi, Hudson đã có một khái niệm ban đầu về thực lực của Belersden.
Để hiểu rõ hơn, Hudson giả vờ tức giận và hỏi: "Nếu bọn họ đều là rác rưởi, vậy thì Belersden tiên sinh của chúng ta có thể chụp chết bọn họ chỉ bằng một móng vuốt không?"
Gấu con thoát khỏi tay của Hudson, vỗ vỗ móng vuốt rồi ấp úng nói: "Ngoài lão già đang đến gần kia ra, những người còn lại đều có giải quyết bằng một móng vuốt.”
“Nhưng mà lão già kia thì không được, tối đa cũng phải ba móng vuốt! Ừm, cùng lắm là năm móng vuốt. . ."
Thấy Belersden ăn quả đắng, Hudson mỉm cười. Có thể giải quyết cũng có nghĩa là vấn đề không lớn.
Hudson cũng không thèm để ý đến việc có thể giải quyết trong bao nhiêu móng vuốt. Nơi này là Sơn Địa Lĩnh, chỉ cần sự an toàn của mình được đảm bảo, cho dù người tới có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể ngồi yên đó.
. . .
"Tiểu thư Isabel xinh đẹp, nhiều ngày không gặp, cô đã tiều tụy đi rất nhiều rồi. Chẳng lẽ là vì nhớ ta đến mức ngủ không ngon sao?"
Sau khi đùa giỡn Isabel xong, không cho nàng cơ hội trả lời, Hudson đột nhiên quay sang hỏi: "Không biết lão tiên sinh xưng hô như thế nào?"
Lời nói không thích hợp với hình tượng của Hudson đã làm rối loạn mạch suy nghĩ của hai người. Sau khi lấy lại tinh thần, Isabel hung hăng trừng mắt một cái, nhưng vẫn tự giác nhường lại cơ hội mở miệng trước cho lão giả.
"Lão hủ Kevin, gặp qua Tử tước Hudson!"
Ngoài miệng thì ăn nói khách khí, nhưng cơ thể lại rất thành thật, chỉ ngồi yên tại chỗ mà không hề có ý di chuyển, lại càng không cần phải nói đến hành lễ.
Trực giác nói cho Hudson biết, thân phận của người trước mắt này nhất định là rất cao. Cho dù có che giấu tung tích như thế nào thì cũng không thể giấu được cỗ tà khí đang từ trong cơ thể toát ra.