Người dịch: Whistle
Trước khi thực sự bùng phát, không ai biết chính xác khi nào chiến tranh sẽ nổ ra.
Nếu dự trữ trước, vậy thì chỉ có thể liên tục nuôi một lượng lớn ngựa chiến này.
Ngựa chiến là một sản phẩm tiêu hao, chỉ riêng chi phí để nuôi chúng hàng ngày cũng đã cao hơn việc duy trì một đội bộ binh cùng số lượng rồi.
Ngoài những đại quý tộc có tiềm lực tài lực hùng hậu ra, ai có thể nuôi được mấy ngàn con chiến mã cùng một lúc?
Vào giai đoạn khởi nghiệp ban đầu, trong tay Hudson chỉ có vài chục con ngựa chiến mà hắn cũng không đủ khả năng để nuôi chúng, chỉ có thể bán lấy tiền.
Nếu không có áp lực phải tham gia trận chiến, dù là hiện tại thì Hudson cũng sẽ không mua nhiều ngựa chiến như vậy.
Trên danh nghĩa hiện giờ thì vị Tử tước như hắn cũng là người chỉ huy hơn vạn binh sĩ, việc sở hữu một đoàn kỵ binh ngàn người là chuyện rất bình thường.
Đáng tiếc là những kỵ binh này đều chỉ là tạm thời chắp vá, hắn chỉ có quyền chỉ huy lâm thời.
Kỵ binh thật sự quá đắt đỏ, dù là thành lập một một đoàn kỵ binh nhỏ chừng vài trăm người thôi cũng là một áp lực lớn với Sơn Địa Lĩnh.
"Biết rồi, đến lúc đó nhớ nhắc nhở ta đi tham gia."
Hudson lãnh đạm nói.
Có cơ hội hay không thì còn phải đợi qua đó mới biết.
Tiền của các quý tộc uy tín lâu năm cũng không phải từ trên trời rơi xuống, không ai muốn trở thành kẻ ngốc nhiều tiền.
Thay vì cạnh tranh đến đầu rơi chảy máu, chẳng thà lén lút chia cắt.
Bắt tay với nhau, không chừng còn có thể được chia một chén canh.
Sau hai, ba năm lăn lộn trong giới quý tộc, Hudson thậm chí chưa bao giờ thấy một phiên đấu giá, nghĩ thôi cũng cảm thấy bi kịch rồi.
. . .
Thành Dadir, một lão giả lười biếng nằm dài trước cửa hàng tạp hóa, đắm chìm trong ánh hoàng hôn của mùa xuân..
"Ông nội, con mắt kinh doanh của ông thật chẳng ra làm sao. Thành Dadir có nhiều địa phương như vậy ông không chọn, lại chọn cái cửa hàng vắng vẻ như thế này.”
“Sau hơn ba tháng mua lại cửa hàng này, khách hàng đến mua hàng mỗi ngày còn không nhiều bằng người của chúng ta trong cửa hàng!”
“Nếu cứ tiếp tục kinh doanh như vậy, chẳng mất bao lâu nữa, chúng ta lại phải chuyển nhà."
Cô bé nói với vẻ bất lực.
Đối nhà việc kinh doanh của nhà mình, nó đã hoàn toàn không ôm ấp hi vọng gì nữa. Từ khi nó bắt đầu hiểu chuyện, việc kinh doanh trong nhà chưa bao giờ tốt đẹp.
Trong lòng của cô bé đã nhận định là ông nội mình không thích hợp làm thương nhân.
Thương phẩm trong cửa hàng cũng xem như trung quy trung củ, đều là những mặt hàng tiêu dùng hàng ngày, trong đó không thiếu những mặt hàng cung không đủ cầu.
Theo lý mà nói, chỉ cần giá cả hợp lý thì không lo không có khách hàng tới mua.
Nhưng mà vị trí của cửa hàng quá hẻo lánh.
Cách đó không xa còn là một doanh trại quân đội, xung quanh không có cư dân nào.
Đừng trông mong vào những nông nô binh bị điều động này có sức mua gì. Có thể từ khi sinh ra cho đến bây giờ những nông nô binh này còn không biết tiền có bộ dáng như thế nào nữa.
"Chuyện này cũng không thể trách ông được, ai biết thú nhân lại đột nhiên xâm lấn chứ.”
“Cháu vào trong thành xem thử bây giờ có cửa hàng nào kinh doanh tốt không?”
“Mỗi cửa hàng đều đang cố gắng cầm cự, mặc dù lưu lượng khách hàng ở đây ít, nhưng chi phí thuê nhà lại thấp.”
“Ông dám đánh cược, trong tất cả các cửa hàng lớn nhỏ trong thành thì chúng ta chắc chắn là người lỗ ít nhất!"
Lão già ngụy biện nói.
Người khác lỗ vốn chỉ là tạm thời; Nhưng họ thì khác, từ khi khai trương đến giờ vẫn luôn lỗ.
Khí tức khói lửa tràn ngập, các quý tộc lão gia trong quận Wright đều đang bận thao luyện binh mã, không có thời gian tiêu phí.
Dân tự do trong thành chủ yếu đều là thương khách giống như bọn hắn, lượng khách hàng cực kỳ có hạn.
Đây là do Tử tước Sith cân nhắc đến kế hoạch phát triển lâu dài nên không vội vàng thu thuế chiến tranh, nếu không tất cả mọi người đã chạy trốn rồi.
"Hì hì. . . Ông nội, ông đỏ mặt rồi. Thừa nhận đi, dù sao mọi người cũng biết ông không phải người có số làm giàu.”
“Nếu không chúng ta đi buôn ngựa đi?”
“Hiện giờ, ngựa chiến chính là hàng bán chạy nhất trong vương quốc Alpha, chỉ cần vận chuyển đến đây thì sẽ nhanh chóng hết hàng.”
“Nghe nói hiện giờ có không ít thương nhân đã chuyển sang kinh doanh ngựa, mỗi người đều kiếm được rất nhiều tiền. . ."
Cô bé linh quang lóe lên nói.
Lão già thì lại trợn trắng mắt, nếu như vì kiếm tiền, hiện tại đi kinh doanh ngựa chắc chắn là một thương vụ tốt.
Chỉ cần chiến trường Bắc Cương vẫn bất phân thắng bại thì có nghĩa là giá ngựa chiến sẽ không rớt xuống, lợi nhuận chắc chắn sẽ cực kỳ phong phú.
Nghĩ tới lão ta cũng là đại lão một phương, mặc dù thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng mà túi tiền lại trống rỗng.
"Được rồi, Guna. Ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, không được chạm tay vào những vụ làm ăn phỏng tay này.”
“Cháu chỉ nhìn thấy đám người buôn ngựa kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại có biết bọn hắn phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm.”
“Không nói tới đám sơn tặc thổ phỉ gặp phải dọc đường. Việc kinh doanh với các quý tộc lão gia cũng không phải dễ làm như vậy, nếu như không thể thương lượng được giá cả, không chừng sẽ còn. . ."
Trong khi nói chuyện, lão ta còn làm ra hành động cắt cổ.
Nhưng tất cả những điều này đều không ảnh hưởng gì đến Guna.
Cho dù là gặp nguy hiểm thì đó cũng là người khác gặp nguy hiểm. Bọn họ đã vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, phàm là những kẻ đến gây chuyện, cuối cùng đều sẽ chết rất khó coi.
Cổ linh tinh quái không có nghĩa là không có đầu óc.
Đi lại trên đại lục nhiều năm như vậy mà cũng không gặp được mấy người mạnh hơn ông nội của mình, nhưng hết lần này tới lần khác ông nội của mình lại là một người hèn nhát.
Lúc nói chuyện, một người đàn ông trung niên hình dáng khôi ngô bước đến cửa hàng. Hiếm khi có khách hàng, lão già vội vàng gọi nhân viên đến phục vụ ông ta.