Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 411 - Chương 411 - Tàng Bảo Đồ

Chương 411 - Tàng Bảo Đồ
Chương 411 - Tàng Bảo Đồ

Người dịch: Whistle

Quả nhiên, sau khi vượt qua 1 vạn, đám quý tộc cũng không còn tiếp tục ra giá nữa.

Tinh Linh có khuôn mặt đẹp, cộng thêm khí chất tự nhiên bẩm sinh, nên vẫn luôn là loại nô lệ được hoan nghênh trên thị trường.

Cung không đủ cầu thường mang ý nghĩa bạo lợi, những nô lệ Tinh Linh bình thường cũng đã có thể bán được hơn ngàn kim tệ rồi, loại hàng thượng đẳng có khi cao đến mấy ngàn kim tệ, thậm chí là hơn vạn cũng không phải là không có.

Lợi nhuận kếch xù đã thúc đẩy sự nghiệp bắt nô trở nên phồn vinh. Hàng năm đều có vô số đội bắt nô lệ xâm nhập vào Tinh Linh sâm lâm.

Mặc dù Vương quốc Tinh Linh đã nghiêm khắc đả kích chuyện này, nhưng vẫn không thể ngăn chặn lòng tham của con người. Cho dù có có biện pháp phòng vệ cẩn thận đến đâu thì cũng có thời điểm lơ là.

Hầu hết các đội bắt nô lệ đều không trở về, nhưng cuối cùng vẫn có những trường hợp thành công. Mỗi năm, hàng chục, thậm chí hàng trăm nô lệ Tinh Linh được bắt về.

Dù số lượng có vẻ không ít, nhưng khi phân ra khắp lục địa Aslante, chúng liền trở nên quý giá ngay lập tức.

Bằng vào khí chất đặc biệt, tộc Tinh Linh hầu như đáp ứng khẩu vị thẩm mỹ của tất cả các chủng tộc có trí tuệ, ngoài Ma thú ra.

Không chỉ có con người, các chủng tộc khác cũng đóng góp một phần công sức của mình trong hoạt động bắt nô lệ.

May mắn là thiên phú tu luyện của Tinh Linh không tồi, cộng thêm việc có thọ nguyên rất dài, trong tộc có cường giả tầng tầng lớp lớp.

Thêm vào đó, địa hình độc đáo của Tinh Linh sâm lâm cũng đã cản trở những ánh mắt tò mò từ bên ngoài.

Nguyệt Tinh Linh tương đối hiếm thấy, đôi hoa tỷ muội này cũng là tuyệt sắc. Tràn giá đến một vạn kim tệ đã là ranh giới cuối cùng trong lòng mọi người.

Nếu như trước khi chiến tranh bộc phát, giá này ít nhất cũng có thể tăng thêm 3000-5000 kim tệ. Nhưng hiện giờ mọi người đều đang thắt lưng buộc bụng, không còn vẻ hào phóng thường ngày.

Giá không đạt như mong đợi, ngay cả đấu giá sư cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi. Khách hàng không chịu ra giá, gã ta cũng không thể làm gì hơn.

Cũng không thể nào cố ý sắp đặt người tăng giá được? Nếu như để xảy ra những vụ bê bối như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của nhà đấu giá.

Đám quý tộc tham gia đấu giá hội cũng không phải quả hồng mềm, một khi nổi giận là có thể rút kiếm giết người.

Việc có liên quan đến nhiều quý tộc như vậy, cho dù hậu trường có cứng đến đâu, trong tình huống đuối lý thì cũng chỉ có thể chịu thua.

Bầu không khí không cao, vào các phiên đấu giá tiếp theo, sự nhiệt tình của mọi người cũng bị giảm xuống.

Trước khi báo giá, mọi người đều sẽ suy nghĩ cẩn thận. Một khi hầu hết các mặt hàng đến gần với giá thị trường thì sẽ không ai ra giá nữa.

Là một tên ăn dưa quần chúng, Hudson không quan tâm thương phẩm cuối cùng được bán với giá cao hay thấp.

Giá giao dịch cuối cùng thấp không chỉ vì tâm trạng, thực ra thì đây là họa do chiến tranh gây ra.

Nhìn vào phiên đấu giá là biết, những mặt hàng liên quan đến chiến tranh hoặc có thể nâng cao thực lực cá nhân đều có thể bán được với giá tốt.

Đa số những sản phẩm bán không được giá đều là những vật phẩm xa xỉ được tôn sùng hằng ngày, thậm chí còn có mặt hàng không thể bán được.

Mặc dù đấu giá sư đã cố gắng gào to hết mức, nhưng khi đối mặt với khách hàng tỉnh táo thắt lưng buộc bụng thì vẫn là tốn công vô ích.

"Vật phẩm đấu giá cuối cùng là một tấm tàng bảo đồ thần bí. Theo chủ nhân bán bản đồ cho biết: Vị trí được ghi lại trong bản đồ là một kho báu mà Đế quốc Quang Minh lưu lại để phục quốc.”

“Để bảo vệ lợi ích của mọi người, chúng tôi đã xác định niên đại của bản đồ kho báu, và bản đồ này có ít nhất 350 năm lịch sử.”

“Đế quốc Quang Minh có ý nghĩa gì, chắc là trong lòng mọi người đều đã rõ ràng. Kho tàng mà một đế quốc lưu lại để phục quốc, giá trị của nó có thể tưởng tượng được.”

“Liên quan đến những tin đồn về kho báu này cũng đã được ghi lại trong sử sách. Chắc là sẽ không có người vì chơi khăm chúng ta mà đã làm ra một tấm bản đồ giả từ 300 năm trước được.”

“Phiên đấu giá lần này không đặt giá khởi điểm thấp nhất, số tiền tăng giá cũng không bị hạn chế, bây giờ bắt đầu đấu giá."

Ngay khi đấu giá sư vừa dứt lời, trong đại sảnh lập tức bùng nổ, các khách mời cùng nhau thảo luận về bản đồ kho báu.

"Tàng bảo đồ", gần như là con đường làm giàu thiết yếu của những người xuyên việt. Hudson cũng đang vô cùng khao khát, nhưng đây chỉ là một tấm bản đồ khó phân biệt thật giả, thật sự là khó mà làm cho hắn phải đi cạnh tranh bằng mọi giá.

Cho dù bản đồ kho báu là thật thì cũng không có nghĩa rằng kho báu vẫn còn tồn tại. Nếu như là Hudson, hắn cũng sẽ đi lấy kho báu trước rồi mới mang bản đồ kho báu ra bán.

Nếu như kho báu chưa được lấy ra, vậy thì chỉ có thể chứng minh địa điểm chôn giấu kho báu quá nguy hiểm, hoặc kho báu được gọi là một cái bẫy.

Người bình thường sẽ không gài bẫy một cách vô lý như vậy, nhưng tổ chức tà giáo thì có. Có thể thứ được gọi là kho báu chỉ là một tế đàn dành cho các Tà thần.

Nhìn các quý tộc bên dưới ngươi tranh ta đoạt, Hudson yên lặng mặc niệm cho họ. Hy vọng làm giàu qua việc tìm kiếm kho báu cũng chẳng khác gì đang chơi xổ số..

Không chỉ Hudson không tham gia, mà cả đám quý tộc trong phòng riêng cũng không cạnh tranh.

Lợi ích và rủi ro tỷ lệ thuận với nhau, trong loạn thế, các tiểu quý tộc ăn bữa hôm lo bữa mai có thể lựa chọn đánh cược một lần, nhưng các quý tộc uy tín lâu năm có gia nghiệp lớn thì lại không thể đánh cược.

Hiện thực rất tàn khốc, cho dù kho báu là thật, cũng khó để mọi người thực hiện một cuộc nhảy giai cấp.

Từ trung đẳng quý tộc đến đại quý tộc nhìn như chỉ cách có một bước, nhưng ngưỡng cửa cuối cùng này thật sự cao đến tận mây xanh.

Có thể nhảy lên, không phải là bởi vì có năng lực, càng không phải là bởi vì cố gắng, mà là vì may mắn.

Bình Luận (0)
Comment