Người dịch: Whistle
Trong tình huống mà cái bánh gato không đủ lớn như hiện giờ, vị trí trên thượng tầng đã là một cái củ cải một cái hố. Củ cải mới muốn mọc ra thì phải nhổ cây củ cải trước đó đã.
Trong hệ thống quy tắc hiện tại, trừ phi bản thân đại quý tộc phía trên xảy ra vấn đề, hoặc là chết trên chiến trường, nếu không thì những người phía sau sẽ không có cơ hội.
...
"Lão gia, Tử tước Aurane mời ngài đến dự tiệc tối nay."
Nên tới cuối cùng sẽ đến, chỉ là hiệu suất này hơi cao. Đấu giá hội vừa kết thúc, cha vợ đã đưa thiệp mời.
"Biết rồi! Nói cho người tới, ban đêm ta sẽ tới tham gia đúng giờ."
Không tránh được thì cũng chỉ có thể đối mặt. Một chuyện tình phong lưu, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cuối cùng vẫn là vấn đề thể diện.
Theo Hudson biết được, vị nhạc phụ này của mình cũng có không ít tình nhân ở bên ngoài, thậm chí còn có mấy đứa con riêng.
Tất cả mọi người đều giống nhau, ai cũng không thanh cao hơn ai bao nhiêu. Vấn đề duy nhất chỉ là tiêu chuẩn khác nhau, yêu cầu đối với con rể và yêu cầu đối với bản thân chắc chắn sẽ không thể giống nhau.
Quý tộc không tránh khỏi phải chú trọng mặt mũi, thường xuyên hoạt động ở thành Beda, Hudson cũng phải nhập gia tùy tục, mua sắm bất động sản trong thành phố.
So sánh giá trên trời ở vương đô, giá nhà ở Beda dễ chịu hơn nhiều. Một tòa trạch viện có diện tích gần ba mẫu mà giá chỉ bằng một phần tư giá của hai tỷ muội Tinh Linh kia.
Tổ chức thần bí làm việc vẫn rất hào phóng. Ngay cả xe ngựa dùng để vận chuyển những chiếc rương cũng được để ở lại bên ngoài, bây giờ đều đã thuộc về Hudson.
Đương nhiên, trên danh nghĩa thì số xe ngựa, xa phu cùng với mấy cái rương rỗng dùng để che giấu tai mắt người này đều thuộc về Isabel.
Trong mắt người ngoài, đây là do Isabel mang theo toàn bộ thân gia tới tìm Hudson nương tựa. Người và của đều chiếm, điển hình của bên thắng.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị của mọi người, Hudson kéo Isabel cùng lên xe ngựa như một đôi tình nhân yêu thương nhau vậy.
Nếu đã bị người ta theo dõi, vậy thì diễn kịch phải diễn nguyên bộ, bất kỳ một sơ hở nào cũng có thể mang lại những rắc rối không đáng có.
Chiếc xe ngựa di chuyển chầm chậm, trong đám đông có một lão già có bộ dạng khả nghi, khuôn mặt của lão ta tràn đầy sự tức giận.
Khổ tâm bố trí lâu như vậy, tin mật báo đều bay đầy trời, kết quả lại chẳng xảy ra chuyện gì.
Trong lòng lão ta đang hỏi thăm tổ tông của các quan chức trong phủ tổng đốc. Thật là làm việc thiếu trách nhiệm, với một vụ án lớn như thế này mà cũng có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy đoàn xe chậm rãi tiến lên, lão già nhanh chóng quay lưng và rời đi.
"Không làm được gì liền lập tức rời đi" . Đây chính là lý do mà lão ta trà trộn trên đại lục nhiều năm như vậy mà vẫn còn có thể tiêu dao tự tại.
Mấy tên thành viên của Khô Lâu hội đi theo lão ta vội vàng rời khỏi thành Beda, nhưng sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Hành vi của Thánh Chủ thật sự là quá "thận trọng". Chẳng có chuyện gì xảy ra mà đã chạy ra khỏi thành giống như đang liều mạng chạy trốn vậy.
"Thánh Chủ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao..."
Không đợi gã thanh niên này nói hết lời, lão ta đã mở miệng khiển trách: "Ngu xuẩn! Chuyện đã bị lộ rồi mà các ngươi còn không tự biết.”
“Đám quan chức trong phủ tổng đốc không hề làm gì, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra gì bất thường sao?”
“Trong tình huống bình thường, đối với những tin mật báo về đám quý tộc lão gia kia đều là thà bắt lầm chứ không bỏ sót, nhưng bây giờ tại sao bọn chúng lại án binh bất động!"
Chần chờ một chút, lão ta tự kiểm điểm nói: "Việc này là do ta quá khinh địch, việc có liên quan đến một vị Tử tước nắm thực quyền thì làm sao có thể xử lý giống như một chuyện bình thường được!”
“Quý tộc đều là người một nhà, khi đối xử với người một nhà thì đương nhiên sẽ khác. Không chừng chúng ta vừa đưa tin mật báo qua đó thì người ta đã thu được tin tức rồi.”
“Lúc này bọn chúng đã đặt sẵn một cái lưới lớn, chỉ chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới nữa thôi. Nếu không phải ta phản ứng đủ nhanh, đợi đến khi bọn chúng điều tra ra được, các ngươi có muốn chạy cũng chạy không thoát."
Trong khi nói chuyện, lão ta còn tỏ ra mấy phần sợ hãi. Giống như đang cảm thấy may mắn vì phản ứng quyết đoán của bản thân, nếu không đã bị dính bẫy của địch nhân rồi.
Giờ phút này, các thành viên Khô Lâu hội ở sau lưng cũng bị dọa sợ. Không phân tích không biết, vừa phân tích thì bọn hắn mới phát hiện ra thế giới của quý tộc quá đen tối.
Cũng chỉ là đề cập thoáng qua Hudson Tử tước một chút mà suýt nữa đã gây ra họa sát thân, chuyện này cũng làm thay đổi nhận thức của mọi người.
"Thánh Chủ, sau khi người của Giáo Đình vào trong phòng đấu giá liền không hề rời khỏi đó.”
“Mấy tên hộ vệ kia, trông dáng người có vẻ như không sai biệt lắm, trên thực tế thì đã được thay đổi giữa chừng.”
“Toàn bộ đều là lính đánh thuê được thuê tạm thời, chẳng lẽ sau khi bọn hắn giao dịch xong xuôi liền mang theo đồ vật leo tường rời đi rồi.”
“Chỉ để lại Isabel để che giấu tai mắt và phụ trách yểm trợ Bọn chúng."
Callis ở bên cạnh hoảng sợ nói.
Dù sao gã ta cũng đã lăn lộn trong Giáo Đình nhiều năm rồi, cho nên vẫn còn hiểu rõ tác phong làm việc của Giáo Đình.
Những nhiệm vụ đặc biệt giống như chuyện liên quan đến "Huyết Nguyệt Kèn Lệnh" này, vì đạt mục đích có thể không từ thủ đoạn.
Chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ, chỉ là tặng một ả cơ mà thôi, không tính là gì.
"Tưởng tượng" là chuyện đáng sợ nhất, gần như đã suy đoán được sự thật, nhưng đáng tiếc là họ vẫn chậm hơn một bước.
Đã vài giờ trôi qua, đối cao thủ mà nói, thời gian lâu như vậy đã có thể chạy ra ngoài mấy trăm dặm rồi.
Nếu như có thêm lực lượng không quân tiếp ứng, không chừng hiện giờ người ta đã rời khỏi tỉnh Đông Nam rồi.
Ngay cả chuyện địch nhân rời đi theo hướng nào cũng không biết, cho dù muốn đuổi theo thì cũng không biết nên đuổi theo hướng nào.