Người dịch: Whistle
“Theo tin tức mà quân tiền tuyến truyền tới, tổng số thương vong của tư quân quý tộc tỉnh Phong Vân đã vượt qua bảy vạn, chỉ tính riêng số người tử trận cũng đã có ba vạn, trong đó còn có hơn 1000 tên con em quý tộc bỏ mạng.”
“Ngoại giới đồn rằng chỉ riêng tỉnh Phong Vân đã đóng góp 1 nửa tỷ lệ thương vong trên tiền tuyến cũng không phải là nói quá. Nghe nói vì cứu chữa cho thương binh mà có rất nhiều Mục sư đi theo quân đội mệt mỏi ngã gục.”
“Nếu như không phải không còn đường lui, lại không có cách nào đầu hàng, sợ là họ đã không chịu nổi nữa.”
“Đây chính là hậu quả của việc công tác chuẩn bị không đầy đủ! Cho dù bọn hắn chỉ cần chăm chỉ luyện binh thêm một chút thì cũng sẽ không xuất hiện tình huống này.”
“Đáng thương cho gia tộc Lưu Phong, gặp phải một gia chủ ngông cuồng tự đại, lần này sợ là sẽ phải xong đời!”
“Đám quý tộc tỉnh Phong Vân cũng bị người này lừa thảm rồi. Chết nhiều quý tộc như vậy, sau cuộc chiến, chắc chắn sẽ có người chạy tới tính sổ với bọn hắn.”
“Gia tộc Lưu Phong truyền thừa mấy ngàn năm, e rằng có thể sẽ không gượng dậy nổi, thậm chí còn có khả năng bị đứt đoạn truyền thừa."
Tình báo là nhược điểm của Hudson, cho dù hắn có phái người ra tiền tuyến thì cũng không cách nào lẩn vào vòng trong thời gian ngắn được.
Nếu như chỉ là sĩ quan quý tộc bình thường thì cũng chỉ có thể trở thành pháo hôi mà thôi. Đừng nói là truyền tin tình báo của tiền tuyến trở về, chỉ cần bản thân không chết ở trên chiến trường đã xem như là may mắn rồi.
Có thể nhận được báo cáo chi tiết về tỷ số thương vong của cuộc chiến như vậy, hiển nhiên là gia tộc Holliser đã xếp con cháu ra tiền tuyến, thân phận địa vị trong quân còn không thấp, thậm chí có khả năng đang chỉ huy một vị trí trọng yếu nào đó.
Hiện giờ Tử tước Aurane đang nói về chuyện của gia tộc Lưu Phong, đau thương đồng cảm thì vẫn có, nhưng khả năng cao là sẽ không có lòng tốt.
Chỉ cần nhìn vào địa đồ là biết, phía tây của quận Arbor chính là tỉnh Phong Vân. Quan tâm tình hình của hàng xóm cũng là chuyện bình thường.
Dù sao cơ hội này cũng rất khó được. Không chỉ có gia tộc Lưu Phong gặp xui xẻo, mà toàn bộ quý tộc trong tỉnh Phong Vân đều bị rớt xuống hố, sau cuộc chiến này, cả đám sẽ bị suy yếu đi rất nhiều.
Tỉnh Đông nam có gia tộc Dalton chèn ép, không có đủ không gian cho gia tộc Holliser tiến thêm một bước, nên việc nhìn chằm chằm vào người gã hàng xóm nhất định sẽ suy sụp là chuyện có thể hiểu được.
Là trung đẳng quý tộc được xếp ở hàng đầu, chỉ cần trong chiến tranh không bị tổn thất quá lớn, xác suất để gia tộc Holliser muốn chiếm thành công tỉnh Phong Vân cũng không thấp.
Cụ thể phải làm như thế nào thì không cần Hudson nhọc lòng. Dù sao tổ tiên của gia tộc Holliser cũng là đại quý tộc, hắn không tin Tử tước Aurane không biết quy tắc trò chơi chính trị của thượng tầng.
Hudson cũng không có nhiều hứng thú lắm với mưu đồ của gia tộc Holliser. Cho dù tỉnh Phong Vân có thay đổi như thế nào thì cũng không tới lượt hắn nhảy vào kiếm một chén canh.
Dù cho bỏ qua khó khăn về địa lý, gia tộc Koslow cũng không đủ năng lực để mở rộng sang tỉnh Phong Vân. Nhưng nếu chỉ mưu cầu một hai mảnh Kỵ sĩ lĩnh thì vẫn có hy vọng.
Chỉ là chuyện này không có ý nghĩa gì, trong thời đại hòa bình, bất kỳ một mảnh lãnh địa nào cũng đều rất quý báu. Nhưng thời chiến thì khác, gần như mỗi ngày đều xuất hiện lãnh địa vô chủ.
Ngoài cảm thán ra, Hudson cũng chỉ có thể bội phục. Phá sản thì hắn thấy rồi, chỉ là chưa từng thấy phá sản phá được đến mức này thôi.
Trước cuộc chiến, gia chủ của gia tộc Lưu Phong cũng có danh vọng không thấp trong vương quốc.
Là một trong số ít các gia tộc nhận được tước hiệu Công tước trong số các quý tộc đất phong, gia tộc Lưu Phong vẫn luôn là trụ cột của vương quốc.
"Tử tước Aurane tôn kính, có phải là tiền tuyến đã xảy ra biến cố gì rồi không? Trong tình huống bình thường, là phe thủ thành, sĩ quan quý tộc không nên bị tổn thất lớn như vậy được!"
Hudson nghi ngờ hỏi.
Nhanh như vậy đã tổn thất mấy vạn binh sĩ, hắn đã có thể cảm nhận được “tài năng” của vị Công tước Lưu Phong đương đại rồi. Cho dù là cho một con lợn lên nắm quyền chỉ huy thì phe thủ thành cũng chưa chắc sẽ tử thương thảm trọng như thế.
Không chỉ có binh sĩ bị tổn thất nặng nề, mà còn có hơn 1000 sĩ quan quý tộc cũng mất mạng, chuyện này đã không thể dùng chữ “tài năng” để diễn đạt nữa, mà phải đổi thành "Khoáng thế kỳ tài" .
"Hừ!"
"Ngoài việc không biết lượng sức chủ động xuất kích, bị quân tinh nhuệ của thú nhân bắt được đánh đập ra, ngươi còn có thể nghĩ ra cách nào có thể tổn thất nhiều binh lực như vậy trong khoảng thời gian ngắn không?"
Tử tước Aurane khinh bỉ nói.
Vương quốc không đề xướng chủ động xuất kích, muốn chủ động xuất kích cũng không phải là không thể được, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải thắng, ít nhất cũng phải bất phân thắng bại mới được.
Vị Công tước Lưu Phong này rõ ràng là một ví dụ phản diện. Không biết là dây thần kinh nào bị chạm, vậy mà dám mang theo quân lính ra khỏi thành đánh dã chiến với thú nhân.
May mắn là thực lực của gia tộc Lưu Phong rất mạnh, sau khi thất bại ê chề nhưng vẫn có thể mang theo đám quý tộc trong tỉnh miễn cưỡng giữ được phòng tuyến.
Nếu không, không cần chờ đến chiến hậu bị nội bộ quý tộc tính sổ, sợ là hiện giờ vương quốc đã muốn truy cứu trách nhiệm của kẻ này rồi.
"Tử tước các hạ, đám quý tộc tỉnh Phong Vân không khuyên can gì sao, trực tiếp nhìn xem Công tước Lưu Phong làm chuyện hồ đồ như vậy?"
Hudson nghi ngờ hỏi.
Theo lý mà nói, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy vô cùng mâu thuẫn với loại hành vi đi chịu chết này mới đúng.
Nếu như Tổng đốc tỉnh Đông Nam mà dám hạ mệnh lệnh di chết kiểu này thì chắc là chỉ có thể mang theo thân tín của mình xuất kích, đám quý tộc còn lại sẽ chẳng thèm ngó ngàng gì đến ông ta.