Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 436 - Chương 436 - Khẩu Vị

Chương 436 - Khẩu Vị
Chương 436 - Khẩu Vị

Người dịch: Whistle

Trong cuộc hành trình dài 2.000 dặm, khu vực nguy hiểm thực sự chỉ có 180 dặm của tiền tuyến, bộ binh hạng nặng cũng không cần phải đi bộ quá nhiều thời gian.

Muốn nâng cao khả năng chịu tải của gia súc trong thời gian ngắn thì chỉ cần sử dụng ma pháp dược tề là được. Tuy là hơi xa xỉ một chút, nhưng tốt hơn nhiều so với việc phải mang theo một lượng lớn gia súc lên đường.

Kỵ binh cũng phải bị cắt giảm, từ một người hai ngựa biến thành một mình một ngựa. Khi chiến đấu thì cưỡi ngựa, lúc bình thường thì cứ đi bộ bằng hai cái đùi giống như bộ binh là được.

(ghi chú: Kỵ binh một người hai ngựa, trong đó gồm một con ngựa chiến và một con ngựa kém chất lượng.)

Đối một vị tướng lĩnh không có ý định chủ động kiếm chuyện mà nói, việc hy sinh một chút tính cơ động để đổi lấy giảm bớt áp lực hậu cần là hoàn toàn xứng đáng.

Phần còn lại thì không thể nào cắt giảm được nữa. Lính trinh sát, lính truyền tin và sĩ quan thì nhất định phải có tính cơ động.

Số lượng 1.000 con ngựa chiến vẫn không thay đổi, nhưng số lượng gia súc khác đã bị cắt giảm xuống một nửa.

Tạp dịch cũng không cần nốt. Ngay cả chiến mã cũng không thể thay thế số lượng binh sĩ mà Vương quốc quy định, tạp dịch thì lại càng không cần phải nói.

Bây giờ không phải là lúc để nuông chiều binh lính, dù là lính tinh nhuệ thì cũng phải đi làm việc vặt.

Trong trường hợp có người cung cấp hậu cần, binh lính phụ trợ không phải là binh chủng nhất định phải phân bổ. Tạp dịch dân phu có thể đợi khi đến nơi rồi nhờ Công quốc Mosey cung cấp.

Chắc là bọn hắn sẽ rất vui lòng. Nhiều binh lính biết chiến đấu dù sao cũng còn tốt hơn là có thêm nhiều bia đỡ đạn.

Vũ khí trang bị, ngoài những đồ dùng hàng ngày ra, những thứ còn lại không cần quá lo lắng.

Nếu như Công quốc Mosey không thể đảm bảo được hậu cần cơ bản nhất, vậy thì Hudson lão gia hắn liền dám mang binh rút lui.

Loại chuyện này, cho dù có kiện cáo lên Liên minh nhân tộc thì hắn cũng không sợ.

Hudson nhìn về phía xa, chậm rãi nói: "Tom, gửi một thông điệp tới các quý tộc trong quận. Để bọn hắn chuẩn bị đủ thịt khô cho quân lính ăn trong ba ngày như một nguồn dự trữ cần thiết."

“Có một số việc không thể giao phó cho đồng minh. Trong trường hợp bị hãm hại thì cũng phải có biện pháp khẩn cấp.”

“Lương thực dự trữ trong ba ngày sẽ không ảnh hưởng đến cục diện trận chiến. Thế nhưng trong lúc đi đường thì số thịt khô này sẽ có thể cứu mạng.”

. . .

Phỉ Thúy cung, sắc mặt của Caesar III trông đẹp đẽ hơn nhiều khi nhìn vào số lượng quân tiếp viện được báo cáo từ các nơi.

Mặc dù số lượng binh lính chỉ đáp ứng yêu cầu tối thiểu, nhưng gia súc đi cùng quân đội ra tiền tuyến cũng có thể được thêm vào.

90.000 binh sĩ trực tiếp biến thành 120.000, nếu như dọc đường điều động dân phu từ các quận đến đảm bảo hậu cần cho quân đội, cái gọi là 200.000 quân cũng không phải là nói ngoa.

Còn về việc dân phu không hề đi theo đại quân tiến vào Công quốc Mosey cũng chỉ là vấn đề nhỏ. Tuyên truyền chính trị mà thôi, không cần phải quá nghiêm túc.

Thứ mà bây giờ Công quốc Mosey cần chính là lòng tin, ngay cả các nước nhỏ lân cận cũng cần có lòng tin, thứ mà Caesar III cung cấp cho bọn họ hiện giờ chính là lòng tin.

"Chín vạn viện binh" và "Hai mươi vạn viện binh" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh.

"Cái danh sách nhu cầu về vật tư này của Quận Wright là có chuyện gì.”

“Tại sao trong hậu cần vật tư lại còn cố ý ghi chú thêm rất nhiều sữa thú, mật ong, đường, thịt Ma thú, trứng, muối tinh luyện. . ."

Caesar III tức giận hỏi.

Trong chiến tranh, mọi thứ đều đơn giản, mọi người đang đi chiến đấu chứ không phải đi nghỉ dưỡng.

Những "thực phẩm xa xỉ" được Hudson đánh dấu này, ngay cả những sĩ quan quý tộc cấp cao cũng chỉ có thể được cung cấp một lượng nhỏ, quả thực là quá xa xỉ.

"Bệ hạ, Tỉnh Đông Nam đã ban hành một công văn đặc biệt để giải thích tình hình ở quận Wright.”

“Quân bộ đã tiến hành xác minh rồi, không phát hiện ra vấn đề gì. Những vật tư bổ sung này không phải để cho các quân quan quý tộc hưởng thụ.”

“Chủ soái Quận Wright là Tử tước Hudson có được một con Đại Địa Chi Hùng trưởng thành, số vật tư này đều là khẩu phần lương thực của con gấu đó."

Đại công tước Alfiero bình tĩnh trả lời.

Ở đại lục Aslante, việc Ma thú có đãi ngộ cao hơn con người là chuyện quá bình thường. Đặc biệt là với những con Ma thú cao giai trưởng thành biết nói tiếng người thì lại không thể bình thường hơn.

Vương quốc có thể yêu cầu quý tộc tiết kiệm và giảm chi tiêu, nhưng lại không thể hạ thấp tiêu chuẩn thực phẩm của Ma thú.

Còn về việc vật tư trong danh sách có được bổ sung thêm số lượng nào không thì không ai biết được.

Dù sao Đại Địa Chi Hùng cũng rất có mặt mũi, nó xứng đáng có một phần thực đơn riêng cho mình.

Là một sinh vật ăn tạp, phạm vi thực đơn của nó “lớn một chút”, khẩu vị của nó “lớn một chút” cũng có thể hiểu được.

Chỉ cần ra khỏi Vương quốc Alpha thì vấn đề hậu cần sẽ đến lượt Công quốc Mosey phụ trách.

Bất kể là nguồn vật tư bổ sung này sẽ rơi vào bụng gấu hay dạ dày của các sĩ quan và binh lính tiền tuyến, Vương quốc Alpha cũng đều không bị thua thiệt.

Bộ quân vụ và bộ hậu cần liền dứt khoát liền mở một con mắt, nhắm một con mắt, âm thầm chấp nhận phần danh sách này.

"Đã như vậy, vậy liền chuyển giao cho Công quốc Mosey đi!”

“Nói cho Chris IX, vì chi viện bọn hắn, ngay cả Đại Địa Chi Hùng mà ta cũng phái qua đó."

Tài nguyên tuyên truyền được đưa tới tận cửa, không dùng thì phí, Caesar III không chút khách khí ôm phần công lao này vào người mình.

Trong số "hai mươi vạn viện quân" còn có cả lợi khí chiến tranh như Đại Địa Chi Hùng đã đủ để chứng minh Vương quốc Alpha đang dốc hết toàn lực ủng hộ đồng minh rồi.

Lợi ích về mặt chính trị mang lại không phải là thứ mà chút xíu vật chất này có thể so sánh được.

Ngay cả khi khẩu phần ăn hàng ngày của gấu lên tới mấy ngàn pound, vượt xa sức ăn của Đại Địa Chi Hùng bình thường thì Caesar III cũng có thể giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Bình Luận (0)
Comment