Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 437 - Chương 437 - Rời Núi

Chương 437 - Rời Núi
Chương 437 - Rời Núi

Người dịch: Whistle

Vương quốc Warhammer, Joseph II cùng với một nhóm các bộ trưởng đang lặng lẽ chờ đợi trong dinh thự của Nguyên soái Borg.

Vì không quấy rầy lão nguyên soái nghỉ ngơi, ông ta còn cố ý phân phó tôi tớ là không được đi đánh thức lão nguyên soái, trông rất là chiêu hiền đãi sĩ.

Còn về việc tôi tớ trong Phủ nguyên soái có chấp hành theo ý chí của Quốc vương hay không thì lại không quan trọng.

Chính trị mà, từ trước tới giờ đều luôn mang tính tượng trưng hơn là thực tế.

Từ buổi sáng đợi đến giữa trưa, mắt thấy đã đến giờ cơm mà vẫn không gặp được bóng dáng của nguyên soái Borg, Joseph II cũng không tức giận.

Lúc trước vừa mới vu oan giá họa, đuổi một vị đại công thần về nhà dưỡng lão, bây giờ đột nhiên cần thì lại muốn mời người ta rời núi, há có thể không cho người ta trút giận được?

Trong lòng Joseph II còn đang âm thầm cảm thấy may mắn. May mà nguyên soái Borg không vội trở về đất phong, nếu không ông ta còn phải bôn ba thêm vài trăm dặm để đi mời người.

Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến đang rất khẩn cấp, đại quân thú nhân đã chuyển hướng khỏi Công quốc Mosey, bây giờ đang phát động một cuộc tấn công thăm dò với Vương quốc Warhammer.

Nếu không lừa được Nguyên soái Borg ra tiền tuyến thì Joseph II thật sự sẽ không yên lòng.

Là một vị Quốc vương, vì đại cục mà chịu một chút ủy khuất thì cũng không tính là gì.

Cảnh tượng chiêu hiền đãi sĩ hiện giờ là đang làm cho Nguyên soái Borg xem, nhưng cũng là đang làm cho các tướng lĩnh trong quân xem.

Joseph II đang dùng hành động thực tế để nói cho mọi người biết rằng ông ta không phải là một vị vua bảo thủ.

Cho dù là kẻ thù chính trị, chỉ cần có tài hoa thì cũng sẽ được trọng dụng.

Trạng thái này có thể kéo dài bao lâu thì sẽ tùy thuộc vào thời điểm chiến tranh kết thúc.

"Bệ hạ, có cần. . ."

Không đợi Tể tướng Gaye nói xong, Joseph II đã ngắt lời: "Không cần phải vội, đợi lão nguyên soái tỉnh dậy rồi nói.”

“Nếu như các ngươi sốt ruột thì có thể về nghỉ trước, để một mình ta chờ ở chỗ này cũng không sao!"

Diễn xuất chính trị mà, muốn diễn thì phải diễn nguyên bộ.

Nếu như bây giờ bỏ dở nửa chừng thì coi như toi công bận rộn.

Cùng lắm thì ông ta ở lại luôn chỗ này là được, chắc là người ta sẽ không để cho một vị Quốc vương chờ đợi với cái bụng đói đâu.

"Chuyện này là sao? Tại sao bệ hạ tới mà các ngươi lại không đánh thức ta dậy?"

Tiếng khiển trách từ xa vọng lại làm cho mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì nhân vật chính, nếu không cứ tiếp tục như vậy thì thật sự là không biết nên kết thúc như thế nào.

"Bệ hạ, xin thứ lỗi! Đều do thần ngự hạ không nghiêm, để cho người đợi lâu!”

“Thần già rồi, cơ thể không còn được như trước nữa.”

“Vậy mà lại có thể ngủ một giấc đến tận bây giờ mới dậy, thật sự là sai lầm nha. . ."

Nghe xong lời giải thích của Nguyên soái Borg, đám đại thần đều trợn tròn mắt.

Đối với người bình thường mà nói, tám mươi tuổi quả thực là tuổi già sức yếu, gần đất xa trời, nhưng đối với một vị Đại Địa kỵ sĩ mà nói thì tuổi này mới chỉ đi hết một phần hai cuộc đời mà thôi.

Sợ là dù cho tất cả mọi người ở đây có xuống mồ thì vị lão nguyên soái này vẫn còn có thể nhảy nhót tưng bừng.

Nếu như lão ta thật sự già đến mức không cầm nổi đao thì Joseph II cũng không tới mời lão xuống núi.

Nhưng nguyên soái Borg lại muốn cậy già lên mặt, mọi người cũng không thể nói gì hơn. Bình thường mà nói, khi đến tuổi tác của lão ta thì đúng là đã đến lúc về hưu rồi.

Ở tuổi này, người thừa kế cũng đã trưởng thành rồi. Danh lợi cũng đã trở thành dĩ vãng, trong những năm tháng còn lại, mọi người sẽ càng muốn theo đuổi Thánh vực trong truyền thuyết hơn.

Cho dù không không gặp thất bại trong cuộc đấu tranh chính trị trước đó, Nguyên soái Borg cũng sẽ về hưu trong mấy năm nữa thôi.

Nếu như cứ tiếp tục chiếm lấy vị trí không nhả ra, lúc đó không chỉ riêng người ngoài có ý kiến, sợ là ngay cả hậu bối nhà mình cũng sẽ sinh lòng oán trách.

"Lão nguyên soái nói đùa, cơ thể của lão nhân gia ngài vẫn còn vất khỏe mạnh!”

“Không dối gạt ngài, lần này ta tới đây là để nói xin lỗi với ngài. Trước đó. . ."

Không đợi Joseph II nói hết câu, Nguyên soái Borg liền ngắt lời: "Bệ hạ, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi.”

“Cả đời thần cũng đã từng được chứng kiến các loại sóng to gió lớn. Một chút việc nhỏ này vốn chưa từng được để ở trong lòng.”

“Tình thế bây giờ khó khăn, Bệ hạ nên đặt quốc sự lên hàng đầu, không cần phải lãng phí tinh lực với một lão già như thần."

Có thể thấy được trí tuệ chính trị của Nguyên soái Borg cũng không phải là thấp.

Lão ta biết rất rõ những gì có thể làm và những gì không thể chạm vào.

Cũng giống như hiện giờ, có thể làm dáng, có thể kiêu ngạo, nhưng không thể để cho Quốc vương công khai nhận lỗi.

"Nguyên soái đừng lo lắng, đúng chính là đúng, sai chính là sai. Nếu như ta tin vào sàm ngôn hiểu lầm nguyên soái, vậy thì nên xin lỗi.”

“Tình hình hiện giờ của Vương quốc đang rất khó khăn, vô số lê dân bách tính đều đang nằm dưới mũi mâu của đại quân thú nhân, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ nước mất nhà tan.”

“Vì hơn 20 triệu lê dân bách tính của Vương quốc Warhammer, xin nguyên soái Nguyên soái hãy gác lại những hiềm khích trước đây mà ra mặt ngăn cơn sóng dữ!"

Trong khi nói chuyện, Joseph II còn cúi đầu hành lễ với Nguyên soái Borg, cũng không cho lão ta có cơ hội cự tuyệt.

Thẳng thắn mà nói, với tư cách một vị Quốc vương, chơi như vậy quả thật có chút không biết xấu hổ, nhưng thế cục không cho phép Joseph II chậm trễ thêm nữa.

Ai cũng đều biết tình hình tiền tuyến đang là một mớ hỗn độn, bất kể là ai thay thế thì cũng không có cách nào đảo ngược chênh lệch thực lực giữa hai bên.

Sự khác biệt duy nhất nằm ở chỗ phương thức chiến bại.

Bình Luận (0)
Comment