Người dịch: Whistle
Đối với Nguyên soái Borg, người đã công thành danh toại thoái ẩn về hưu mà nói, ông ta hoàn toàn không cần phải lội vũng nước đục này.
Thân phận địa vị đã sớm đạt tới đỉnh phong nhân thần, đánh thắng cũng thể nào tiếp tục tăng lên, ngược lại còn làm cho Quốc vương càng kiêng kị hơn.
Nhưng nếu đánh thua thì sẽ thảm hại hơn, tổn hại thanh danh khi còn sống chỉ là thứ yếu, không chừng ngay cả bản thân lão ta cũng sẽ bỏ mạng nơi sa trường.
Rủi ro cao lại không có hồi báo, nếu như đổi thành Joseph II thì ông ta nhất định sẽ lựa chọn cự tuyệt.
Nếu như không chơi trò đạo đức thì ông ta thật sự không biết nên làm thế nào để thuyết phục Nguyên soái Borg ra chiến trường.
"Bệ hạ, từ trước đến giờ Vương quốc Warhammer luôn tràn đầy nhân tài. Lúc này quốc nạn vào đầu, chính là thời điểm để thanh niên tài tuấn đứng ra thể hiện.”
“Hiện giờ là thời đại của người tuổi trẻ, ngài cần gì phải để cho một lão già như thần nhảy ra ngăn cản con đường của mọi người?"
Nguyên soái Borg cố gắng giãy giụa nói.
Là một cựu chỉ huy quân đội, lão ta hiểu rõ thực lực quân sự của Vương quốc Warhammer còn hơn cả vua Joseph II.
Với thực lực quân sự của Vương quốc Warhammer, một khi trở thành mục tiêu chính của đại quân thú nhân thì biểu hiện của họ cũng sẽ không khá hơn Công quốc Mosey là bao.
Chênh lệch khoảng cách về thực lực không thể chỉ dựa vào nỗ lực cá nhân là có thể bù đắp được. Cho dù lão ta có đích thân chỉ huy quân đội cả nước thì cũng chỉ có thể kéo dài thời gian chiến bại thêm một chút mà thôi.
Không có vị tướng nào thích một cuộc chiến mà không nhìn thấy hy vọng chiến thắng cả.
Vất vả lắm mới có thể toàn thân trở ra chính đàn, lão ta cũng không muốn bản thân mình lại rơi vào trong đó.
"Nguyên soái, đúng là trong vương quốc có không ít thanh niên tài tuấn, nhưng cũng cần có thời gian để trưởng thành.”
“Trong thời điểm khó khăn này, chỉ có ngài mới có thể ngăn cơn sóng dữ thay cho bọn họ. . ."
Liên tục dỗ dành, lừa gạt, cộng thêm việc tỏ ra thảm thương, cuối cùng Joseph II cũng đã mời được Nguyên soái Borg xuống núi.
Còn chưa kịp buông lỏng một hơi thì chuyện phiền phức mới lại xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Là một đồng minh, Vương quốc Warhammer nhất định phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho yêu cầu viện trợ của Công quốc Mosey.
Trước đó, các nước đều không tỏ thái độ, Vương quốc Warhammer cũng chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng bây giờ Vương quốc Alpha đã tuyên bố một cách phách lối là sẽ phái ra "Hai mươi vạn" quân tới chi viện cho Công quốc Mosey, chuyện này lập tức dồn họ tới chân tường.
Tất cả mọi người đều là đồng minh, Vương quốc Alpha bị đại quân thú nhân tấn công mạnh mẽ như vậy mà còn có thể phái binh viện trợ, nếu như Vương quốc Warhammer ngồi yên mặc kệ thì thật sự rất không hợp ý.
Còn nếu phái binh đi cứu viện thì lại gặp phải mối đe dọa từ đại quân thú nhân.
Lỡ như viện binh chân trước vừa xuất phát, chân sau thú nhân lập tức đánh tới thì xong.
Cứu viện đồng minh không thành, bản thân lại biến thành phe cầu cứu, lúc đó sẽ tạo ra một chuyện cười.
"Nguyên soái, chuyện của Công quốc Mosey, ngài thấy thế nào?"
Joseph II dò hỏi.
Ông ta chưa bao giờ từng mang binh đánh trận, cũng chưa từng ra chiến trường.
Về các vấn đề quân sự, lý trí của Joseph II cảm thấy vẫn là nên tham khảo ý kiến của chuyên gia trước.
Mặc dù bản thân ông ta cũng đã đề bạt không ít tướng lĩnh, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiêm chỉ quân đoàn lớn tác chiến. Những phán đoán dựa trên sự tự nhận thức của bản thân cũng chưa hẳn là chuẩn xác.
"Bệ hạ, Công quốc Mosey nhất định phải cứu!”
“Cho dù là về mặt chính trị hay quân sự, Vương quốc ta cũng không thể ngồi yên.”
“Nếu không, mối quan hệ liên minh sẽ xấu đi, lần sau khi đại quân thú nhân nhắm vào vương quốc thì chúng ta sẽ rất khó để yêu cầu các quốc gia khác giúp đỡ.”
“Hiện giờ thì đường biên giới của chúng ta đã không còn giáp với Vương quốc Alpha nữa, nhưng Công quốc Mosey thì có.”
“Cho dù Vương quốc ta thất thủ trước móng sắt của thú nhân thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến bọn họ trong ngắn hạn, chúng ta đã không còn nằm trong danh sách các quốc gia nhất định phải được cứu viện nữa.”
“Không có Vương quốc Alpha dẫn đầu, các nước láng giềng phía tây sẽ không có tác dụng gì lớn, Công quốc Mosey thì ốc còn không mang nổi mình ốc.”
“Một khi thú nhân thay đổi hướng tấn công, chúng ta chỉ có thể chiến đấu một mình.”
“Bây giờ Vương quốc ta không chỉ phải phái binh cứu viện Công quốc Mosey, mà còn nhất định phải bắt chước Vương quốc Alpha, gióng trống khua chiêng xuất binh cứu viện.”
“Chuyện này không chỉ phải làm cho Công quốc Mosey thấy, mà còn phải làm cho các quốc gia khác trong Liên minh nhân tộc xem.”
“Nếu như có thể mà nói, chúng ta còn phải thuyết phục Công quốc Mosey phản công thu phục lại phòng tuyến Pháo đài August, xoay chuyển cục diện bị động trước mắt này."
Nguyên soái Borg nghiêm túc nói.
Về mặt quân sự, Công quốc Mosey mất càng nhiều lãnh thổ thì tuyến phòng thủ bên sườn của Vương quốc Warhammer sẽ bị lộ càng nhiều.
Về mặt chính trị, bây giờ ba nước đã là một liên minh cùng tồn vong.
"Nguyên soái, hai mươi vạn binh mà Vương quốc Alpha phái ra chắc chỉ có hơn phân nửa là thật.”
“Dù cho đại quân thú nhân chuyển hướng tấn công, nhưng số lượng quân ở lại biên giới của chúng vẫn là một con số khổng lồ.”
“Ngay cả khi Vương quốc Alpha mạnh hơn chúng ta một chút thì việc điều động hai mươi vạn quân trong một lần vẫn sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến hệ thống điều động của họ.”
“Ta nghĩ họ chỉ có thể gửi đi nhiều nhất là 10 vạn quân tiếp viện, cộng thêm viện binh đến từ một số quốc gia nhỏ còn lại, có thể tập hợp đủ ba mươi vạn quân cũng xem như là một cái kỳ tích rồi.”
“Hơn nữa, chất lượng của những quân tiếp viện này cũng rất đáng nghi ngờ.”