Người dịch: Whistle
Địa vị hiện giờ của Giáo Đình trong nhân tộc rất lúng túng. Trên danh nghĩa là có quyền lực chí cao vô thượng, là lãnh tụ của giới tôn giáo.
Trên thực tế, cái chức lãnh tụ của giới tôn giáo này của bọn hắn chỉ còn lại trên danh nghĩa. Hầu hết thời gian đều được dùng để gánh chịu trách nhiệm.
Cho dù là mệnh lệnh do đích thân Giáo Hoàng ban ra, nhưng có thể chấp hành được hay không thì còn phải xem tâm tình của mọi người.
Hiện giờ đã làm căng đến tình trạng này, hơi không cẩn thận thì ngay cả cái danh lãnh tụ của giới tôn giáo này cũng sẽ không giữ được.
"E rằng chúng ta phải tham dự vào lần chi viện lần này rồi. Nhưng mà vẫn phải cố gắng kéo dài thời gian, tốt nhất là kéo tới khi tình hình ở phương bắc trở nên hỏng bét."
Shelter VII ngoan tâm nói.
Làm một vị vương giả trong các cuộc đấu tranh chính trị, Shelter VII hiểu rất rõ hiện giờ Giáo Đình đang chìm sâu trong vòng xoáy dư luận nên rất khó thoát thân.
Biện pháp tốt nhất là làm ra một tin tức lớn để hấp dẫn sự chú ý của ngoại giới, hạ thấp sự tồn tại của Giáo Đình.
Nếu như có thể vớt được một chút công lao trong cuộc chiến chống lại dị tộc thì sẽ càng hoàn mỹ.
. . .
Lutecia là nơi sẽ diễn ra Hội nghị liên minh nhân tộc lần này, hiện giờ nơi này đang bận rộn chuẩn bị.
Trong các cuộc Hội nghị liên minh nhân tộc trước đây đều có rất nhiều đại biểu tham dự. Không chỉ có đoàn đại biểu mà các quốc gia phái ra, mà những đại quý tộc, các tập đoàn quyền lực cũng sẽ phái người tới tham dự.
Ba trăm sáu mươi lăm vị nghị viên đại diện cho cơ quan quyền lực cao nhất của toàn bộ Liên minh Nhân tộc.
Số lượng nghị viên cũng sẽ thay đổi theo Vương triều đổi thay và thế lực hưng suy, thứ duy nhất không thay đổi chính là tổng số đại biểu.
Một nhà thế lực có được nhiều ghế, chỉ cần thực lực bản thân tương xứng, cũng là hợp pháp.
Suy cho cùng thì ghế nghị viên không chỉ đại diện cho quyền lực mà còn đại diện cho nghĩa vụ.
Vào những lúc chiến đấu chống lại nhân tộc, các nhiệm vụ được phân công dựa trên số ghế.
Bình thường mà nói, các đại quý tộc đất phong của các quốc gia, Hiệp hội pháp sư, Hiệp hội Luyện Kim. . . Đều sẽ có ghế riêng của mình.
Muốn biết quyền phát biểu của một quốc gia trong hội nghị là cao hay thấp thì chỉ cần đếm số đại biểu của quốc gia đó liền có thể suy ra được.
Là quốc gia hùng mạnh nhất của loài người, Vương quốc Frank là nước có nhiều ghế thứ hai trong hội nghị, thế lực có nhiều ghế nhất vẫn là Giáo Đình.
Chẳng qua thực lực chênh lệch giữa song phương cũng không lớn, cộng với vị trí khó xử của Giáo Đình trong liên minh, Vương quốc Frank là nước có tiếng nói nhất.
Là người trị vì vương quốc, Charles III đang cao hứng nhìn xuống bốn phương.
Y có vốn liếng để kiêu ngạo, ngay cả Giáo Đình đã từng rất hùng mạnh cũng bị y làm cho không xuống đài được.
"Bệ hạ, đây là đề án của mười một quốc gia phương bắc chuẩn bị, bọn họ hy vọng được chúng ta ủng hộ."
Trong khi nói chuyện, Bộ trưởng bộ ngoại vụ đã trình văn thư tới trước người Charles III.
Tiếp nhận văn thư, Charles III hoàn toàn không có ý định đọc nó, thản nhiên hỏi: "Tình hình phía bắc đã phát triển đến bước nào rồi?”
“Chẳng lẽ Vương quốc Alpha, Vương quốc Warhammer và Công quốc Mosey cộng lại cũng không thể cầm cự được lâu như hồi chỉ có một mình Vương quốc Alpha sao?"
Có thêm đồng minh, cùng nhau san sẻ áp lực, cuộc sống đương nhiên sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng có nhiều đồng minh thì không có nghĩa là liên minh đó sẽ có thể tồn tại lâu hơn dưới gót sắt của đại quân thú nhân.
Trông thì có vẻ như Charles III đang hỏi thăm, nhưng trên thực tế lại đang âm thầm trào phúng.
Chuyện có liên quan đến sinh tử tồn vong mà ba nước phương bắc này cũng còn có thể lục đục với nhau, thật sự là không để y vào mắt.
"Bệ hạ, hiện giờ nước đang nguy hiểm nhất chính là Công quốc Mosey. Bởi vì bọn họ đánh giá thú nhân quá thấp, công tác chuẩn bị trước khi chiến đấu cũng không đủ.”
“Phòng tuyến quan trọng nhất là pháo đài August đã bị thất thủ, chuyện này làm cho Công quốc Mosey và Vương quốc Warhammer bị rơi vào thế bị động về mặt chiến lược.
“Đặc biệt là Công quốc Mosey, hiện giờ bọn họ đang cắn răng chèo chống. Mặc dù các nước láng giềng đều đã bày tỏ là sẽ xuất binh cứu viện, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa có đội quân tiếp viện này tới cả.”
“So sánh mà nói, Vương quốc Alpha có biểu hiện tốt hơn rất nhiều.”
“Ngoài giai đoạn đầu của cuộc chiến bị thiệt thòi không nhỏ, suýt chút nữa đã chôn vùi cả một đội quân của một tỉnh ra; nhìn chung thì biểu hiện của bọn hắn vẫn là tốt."
Jesús bình tĩnh trả lời.
Nguy cơ là của các quốc gia khác, Vương quốc Frank nằm sâu trong lục địa phía tây nên sẽ không thể cảm nhận được mối đe dọa của thú nhân.
Cho dù tình hình có tồi tệ đến đâu, lão ta đều tin là Vương quốc Frank có năng lực xoay chuyển tình thế.
Dù sao bây giờ cũng là thời đại của loài người, thú nhân chỉ có thể được coi là một chuyện phiền phức nhỏ. Trừ phi toàn bộ dị tộc đồng thời gây khó dễ, nếu không nhân tộc chỉ cần một bàn tay là có thể trấn áp được Thú nhân.
"Đêm qua, ta đã nhận được một bức thư do đích thân Caesar III viết.”
“Ở trong thư ông ta đã đưa ra hứa hẹn, chỉ cần chúng ta ra sức thúc đẩy các quốc gia xuất binh, làm cho Đế quốc Thú Nhân bị trọng thương trong cuộc đại chiến này, bọn hắn sẽ thuyết phục các quốc gia phương bắc gia nhập vào kế hoạch Giáo Đình mới của chúng ta.”
“Các ngươi thấy thế nào?"
Charles III mỉm cười hỏi.
Lập ra Giáo Đình mới chính là kế hoạch mà y đã dự tính từ lâu. Chẳng qua là vì liên lụy quá lớn nên các quốc gia loài người vẫn đang không ngừng tranh chấp trong vấn đề này.
Vì lôi kéo các quốc gia khác gia nhập, Vương quốc Frank cũng nỗ lực rất nhiều.