Người dịch: Whistle
Đáng tiếng là mọi người đều không ngốc.
Giáo Đình đúng là rất đáng ghét, nếu như có thể mà nói, mọi người đều không ngại đạp bọn hắn xuống vực sâu.
Nhưng vấn đề là Giáo Đình do Vương quốc Frank dẫn đầu xây dựng thì sẽ dễ đối phó sao?
Bây giờ Giáo Đình chỉ còn lại trên danh nghĩa, chỉ cần không để ý đến bọn hắn, cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng nhảy ra làm cho người cảm thấy buồn nôn mà thôi.
Nhưng nếu như lập Giáo Đình mới, lại có thêm sự ủng hộ của Vương quốc Frank, không ai biết được sau đó sẽ phát sinh chuyện gì?
Con người luôn tràn đầy sợ hãi trước những điều không chắc chắn.
Không có đủ người ủng hộ, kế hoạch của Charles III buộc phải gác lại, y chỉ có thể làm mất uy tín của Giáo Đình trước rồi từ từ tính kế sau.
Bây giờ cơ hội đã đến, nếu nhận được sự ủng hộ của các nước phương bắc, cộng thêm các tiểu đệ của Vương quốc Frank, vậy thì sẽ có cơ sở để thành lập Giáo Đình mới rồi.
Nếu có thêm vài quốc gia bị lừa tham gia vào chuyện này, vậy thì có thể làm cho một nửa các quốc gia loài người trên đại lục phải biến sắc.
Ngay cả khi Giáo Đình muốn tổ chức đại quân chinh phạt thì chỉ cần các quốc gia còn lại cũng đã dư sức đối phó rồi.
Dù sao bên ngoài có dị tộc đang dòm ngó, không ai dám gây ra nội chiến với quy mô lớn.
"Bệ hạ, lời hứa của Caesar III thì chắc là có thể tin được. Vương quốc Alpha và Giáo Đình cũng có ân oán sâu sắc, có cơ hội kéo Giáo Đình xuống ngựa, bọn họ tham dự vào cũng không có gì kỳ lạ.”
“Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ họ có thể thực hiện được lời hứa là thuyết phục được các quốc gia phương bắc cùng nhau gia nhập vào hay không, đây còn là một ẩn số.”
“Nhưng dù sao thì chuyện này cũng là một điều tốt cho vương quốc ta.”
“Vô luận thành bại, thử một chút cũng không sao."
Tể tướng Bergson cười ha hả trả lời.
Dù là không thể lôi kéo được các quốc gia phương bắc thì cũng có thể lôi kéo được Vương quốc Alpha. Trong vấn đề đối kháng với Giáo Đình, không ai sẽ ghét bỏ mình có nhiều đồng minh cả.
. . .
Lá cờ bay phấp phới trong tiết trời nóng bức ngày hè đã lột tả sự gian khổ khi hành quân nghìn dặm.
Vượt qua đường biên giới, trong lòng Hudson luôn cảm thấy thất lạc và bất an.
Chiến đấu tha hương nơi đất khách, không đề cao cảnh giác là không được.
May mắn là Kỵ binh Griffin do Vương tử Caesar mang tới có thể phát huy tác dụng trong viện do thám điều tra, chuyện này làm cho Hudson cảm thấy yên tâm hơn mấy phần.
Hudson cố gắng từ chối những lời mời có thể từ chối của các quý tộc ven đường, tận lực rời khỏi doanh trại càng ít càng tốt.
Những này khúc nhạc dạo ngắn không gây ra bất cứ gợn sóng gì. Người ta chỉ muốn mời Vương tử Caesar chứ không phải là một vị Tử tước nhỏ nhoi như hắn.
Có thể phát cho hắn một tấm thiệp mời cũng là nể tình lắm rồi. Còn việc hắn có tham gia hay không thì thật là có hắn không nhiều, thiếu hắn cũng không ít.
Điều này đã được dựa trên tiền đề là danh tiếng của "quân đoàn quận Wright tinh nhuệ" lan xa, nếu không người ta còn chẳng biết Hudson là ai.
Nhìn thấy Vương tử Caesar thoải mái đi lại giữa các quý tộc mà không chút phí sức, Hudson đột nhiên cảm thấy ghen tị.
Không phải muốn học là có thể học được bản lĩnh này. Những người không có thiên phú giao tiếp rất khó làm được như vậy.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là phải đầu thai tốt.
Có được thân phận địa vị rồi, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều sẽ có người đứng ra giải thích dùm.
Nho nhã lễ độ là khí chất quý tộc.
Buông thả không bị trói buộc là hào khí xông tận trời mây, không câu nệ tiểu tiết.
Tóm lại, mỗi tiếng nói mỗi hành động của đại nhân vật đều là đúng.
Nếu như phát hiện có vấn đề, thì đó nhất định là vấn đề của bản thân.
Vương tử Caesar bớt thời gian đi tham dự yến hội cũng có chỗ tốt, như vậy liền có thể giảm tốc độ hành xuống một cách hợp tình hợp lý.
Đáng tiếc ý định thì vẫn chỉ là ý định mà thôi.
Không tới mấy ngày, thiệp mời yến hội đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, ngay cả số quý tộc tới bái phỏng cũng ít đi trông thấy.
Chỉ cần động não một chút liền biết đây không phải là vì mặt mũi của Vương tử Caesar nhỏ đi, mà là vì cao tầng của Công quốc Mosey đã ra mặt can thiệp.
Tiền tuyến còn đang chờ cứu mạng, hậu phương ăn uống thả cửa, đây coi là chuyện gì?
Rốt cuộc vẫn là vì bị thú nhân đánh đập chưa đủ, nếu như Công quốc Mosey bị đánh thêm mấy lần, tốt nhất là suýt nước mất nhà tan, lúc đó đảm bảo bọn hắn sẽ ngoan.
Nhìn vào biểu hiện của đám quý tộc trong Vương quốc Alpha là biết, cho dù các quý tộc ven đường đều biết Vương tử Caesar có mặt trong doanh trại, nhưng mọi người cùng lắm chỉ là trình diện một cái rồi thôi.
Không có tổ chức yến hội cao cấp để chiêu đãi. Ai dám vi phạm cái quy tắc ngầm này sẽ lập tức nhận được lệnh điều động ra tiền tuyến.
Thời kỳ chiến tranh lưu hành tiết kiệm, ngoài tiệc ăn mừng ra thì rất hiếm khi bày tiệc.
Ngay cả khi Vương tử Caesar rời khỏi vương đô đến trong quân nhậm chức cũng không tổ chức yến hội đưa tiễn.
Không khí khẩn trương lập tức ảnh hưởng đến cảm xúc của Vương tử Caesar.
Dù sao y cũng chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi, còn chưa luyện được sắc mặt tường đồng vách sắt có thể che giấu cảm xúc như mấy lão hồ ly kia.
Bên ngoài thì tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong thì chắc chắn có chuyện.
Vương tử Caesar không có nơi phát tiết nên liền trút giận lên mấy đội tiếp viện ở đằng sau.
Vương tử Caesar mang theo mấy tên hộ vệ cưỡi tọa kỵ đi tuần sát một vài doanh địa ở hậu phương.
Hudson không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sắc mặt của Vương tử Caesar vô cùng khó coi.
Hudson cũng chẳng muốn tìm tới cửa để bị mắng, đáng tiếc là hắn vẫn không thể nào thoát khỏi những chuyện phiền phức.