Người dịch: Whistle
"Có lẽ sẽ không cần đối mặt với đại quân thú nhân" cũng có nghĩa là có khả năng phải đối mặt. Còn xác suất cụ thể là bao nhiêu thì lại không có người có thể nói rõ được.
Thấy vẻ mặt này của Vương tử Caesar, hiển nhiên là đã đồng ý với đề nghị của Người Mosey. Nếu như hắn cự tuyệt, Hudson lão gia sẽ không phải là người nữa rồi.
Dù sao người ta cũng đã hứa là sẽ không để cho bọn hắn tham chiến, chỉ là vũ trang vi hành mà thôi.
"Vương tử điện hạ, nếu như Người Mosey có thể cam đoan chuyện này là thật thì chúng ta cũng không phải là không thể ra tiền tuyến.”
“Nhưng cũng phải cảnh báo trước, nếu như nửa đường xảy ra biến cố và muốn tiếp viện thì chúng ta phải xem tình huống rồi mới có thể quyết định được.”
“Hiện giờ, cờ hiệu của ngũ đại Hoàng tộc đều đã xuất hiện trong cảnh nội của Công quốc Mosey. Cho dù quân chủ lực không có tới toàn bộ thì ít nhất cũng có 10-20% binh lực tới đây, đồng thời vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.”
“Lỡ như trên đường đụng phải bọn chúng, tổn thất nặng nề là chuyện tất nhiên, có thể toàn thân trở ra hay không cũng còn là một ẩn số.”
“Vì lý do an toàn, tốt nhất là điện hạ nên ở lại thành Dapest."
Hudson khó chịu nói.
Không biết có phải là nhờ vào công lao của mỹ nhân kế hay không mà Vương tử Caesar lại có thể bỏ mặt vị quan chỉ huy như hắn, trực tiếp đáp ứng điều kiện của người Mosey, nhưng Hudson không dám tên này ra tiền tuyến.
Nếu như tên Vương tử này mà gây chuyện gì đó trên chiến trường, làm cho cục diện mất khống chế, là thần tử của Quốc vương, hắn thể nào bỏ vương tử lại để chạy trốn một mình.
Vì lý do an toàn, tốt nhất là nên ném loại nhân tố không ổn định này cho Công quốc Mosey.
Chỉ cần không ở chung một chỗ, cho dù vương tử có xảy ra bất trắc thì hắn cũng có thể rũ sạch trách nhiệm của mình.
Dường như lời này đã chạm đến lòng tự ái của Vương tử Caesar, y tức giận nhìn Hudson chất vấn: "Chuyện này sao có thể được?”
“Nếu như không đi chung với quân đội thì chức quan chỉ huy này của ta tính là gì?”
“Tử tước Hudson, đừng quên ta mới là quan chỉ huy cấp cao nhất của liên quân!"
Nhìn thấy cảnh này, Hudson cũng có chút hoang mang. Chỉ đánh giá qua biểu hiện của Vương tử Caesar thì hắn cũng không rõ là y đang diễn kịch hay thật sự là thẹn quá thành giận.
"Điện hạ, nhiệm vụ của chúng ta là vũ trang du hành. Tốc độ càng nhanh thì càng tốt.”
“Ngài không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn đại diện cho Vương quốc Alpha. Về mặt nghi thức, tuyệt đối không thể làm cho Vương quốc mất mặt.”
“Nếu như ngài đích thân ra tiền tuyến, chỉ tính riêng các loại đồ dùng nghi lễ cũng đã là một rắc rối lớn rồi. Điều này sẽ làm giảm tính cơ động của quân đội."
Hudson bịa chuyện nói.
Đại diện cho vương quốc thì đúng là không thể tiết kiệm được, nhưng cũng phải nhìn xem là lúc nào. Đều đã chạy ra chiến trường mà còn phải tuân thủ những quy củ này thì quả thực là một chuyện cười.
Thấy xung đột có dấu hiệu thăng cấp, Bá tước Jose ở bên cạnh vội vàng mở miệng khuyên: "Điện hạ, Tử tước Hudson nói đúng.”
“Chúng ta không thể làm mất mặt của Vương quốc, những thứ này thật sự không thích hợp đưa ra tiền tuyến. Lỡ như gặp phải đại quân thú nhân, không cẩn thận bỏ lại trên chiến trường, rơi vào thú nhân trong tay thì sẽ không dễ kết thúc."
Dù sao cũng là người biết về quân sự, Hudson lo lắng Vương tử Caesar ra tiền tuyến quấy rối, Bá tước Jose thì đang lo lắng cho sự an toàn của Vương tử Caesar.
Khác với cuộc nội chiến của loài người, thú nhân sẽ không quan tâm ngươi có thân phận tôn quý gì. Đừng nói là vương tử, cho dù là Quốc vương thì người ta vẫn giết như thường.
"Hừ!"
Sau khi hừ lạnh một tiếng để thể hiện sự bất mãn. Vương tử Caesar liền vung ống tay áo lên rồi quay người rời đi mà không quay đầu lại.
Hudson cũng không thiết là rốt cuộc y đang giận thật hay là chỉ đang diễn kịch, hắn chỉ biết là mình đã tạm thời thoát khỏi cái cục nợ này rồi.
Không có cấp trên trực thuộc, ra chiến trường muốn đánh như thế nào đều là do Hudson lão gia hắn quyết định.
"Tử tước Hudson, thật có lỗi. Tâm tình gần đây của Vương tử điện hạ có chút không tốt, cho nên vừa rồi có chút thất thố.”
“Chuyện trong quân vẫn phải nhờ các hạ hao tâm tổn trí. Nhất là sau khi ra tiền tuyến, Người Mosey chưa chắc sẽ giữ lời.”
“Nếu như phát hiện thấy tình huống không đúng thì còn cần nhờ vào sự quyết đoán của các hạ. Còn quân lệnh, trừ phi là người của chúng ta đưa tới, nếu như là những người khác thay mặt truyền lời thì các hạ có thể không cần nhận."
Bá tước Jose có chút lúng túng nói.
Vương tử Caesar có thể vỗ mông rời đi, nhưng người phụ tá như ông ta thì nhất định phải ở lại giải quyết hậu quả. Vừa không thể đắc tội với Vương tử ở phía trên, lại vừa không muốn đắc tội với nhà quý tộc có thực lực ở bên dưới.
Trên đường tới đây, Jose cũng đã lĩnh giáo được năng lực khống chế quân đoàn quận Wright của Hudson rồi.
Dù là các quý tộc bên dưới muốn vỗ mông ngựa của Vương tử thì cũng không dám có hành động gì.
Còn về mệnh lệnh của Vương tử, nhất định phải nhận được sự đồng ý của Hudson trước thì đám quan binh bên dưới mới có thể đi chấp hành.
Đây cũng là lý do mâu thuẫn của hai người, phải vất vả lắm Vương tử mới có một cơ hội chỉ huy quân đội, vậy mà y lại phát hiện ra mình chỉ là chỉ huy trên danh nghĩa, dù là người thường thì cũng sẽ tức giận.
Có thể một mực chịu đựng không phát tác, tính khí của Vương tử Caesar cũng xem như là tốt rồi.
Cho dù tốt tính đến đâu thì cũng sẽ có giới hạn. Cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ vừa rồi khiến Caesar nhận ra rằng tôn nghiêm của mình đang bị khiêu khích nghiêm trọng.
Thuyết phục y ở lại thì có thể hiểu được, nhưng tốt xấu gì cũng phải bịa ra một cái lý do đáng tin một chút. Vậy mà lại trực tiếp mượn cớ "Lễ nghi" để thuyết phục y ở lại, chuyện này làm cho Vương tử Caesar cảm thấy trí thông minh của mình đang bị sỉ nhục.