Người dịch: Whistle
Hudson còn định nhờ Belersden hỗ trợ đào hố, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt oán của Hùng đại gia thì hắn chỉ đành phải từ bỏ.
Cuộc chiến lần này có thể lấy được thắng lợi to lớn như vậy chủ yếu đều là vì tin tức mà song phương nắm được không ngang nhau.
Nếu như thú nhân biết trước về sự tồn tại của Đại Địa Chi Hùng thì sẽ không đần độn chia binh ra vây quanh, trận chiến này vẫn còn có thể đánh được.
Tin tức có thể giấu được bao lâu thì bao lâu, có thể hố chết một cái tính một cái.
Với mối quan hệ của Ngũ đại hoàng tộc thú nhân, để xảy ra loại chuyện này, bọn chúng sẽ chỉ che đậy nó thật chặt chẽ.
Có lẽ trong số thú nhân chạy thoát sẽ có người ý thức được không thích hợp, nhưng xác suất có thể liên tưởng đến Đại Địa Chi Hùng lại không cao.
Trừ phi có phản đồ bán đứng Nhân tộc, nếu không sự tồn tại của Belersden sẽ không thể nào bị truyền ra trong ngắn hạn được.
Nghĩ lại những tên Người ưng thỉnh thoảng xuất hiện trên đầu mình để do thám, Hudson cảm thấy Belersden nên ít lộ diện thì tốt hơn.
Làm việc vất vả dưới trời mưa tuy hơi mệt nhưng cũng có cái lợi và cái hại.
Trong mấy ngày nay gần đây, Hudson lão gia cho ăn thịt còn bao no. Thi thểcủa thú nhân cần phải xử lý, nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng đến việc mọi người đánh chén thi thể của chiến thú.
Vì bảo quản loại thịt được dâng đến tận miệng này, doanh trại tràn ngập sương khói lượn lờ trong mấy ngày liền.
Kỹ thuật hun sấy không chuyên nghiệp đã làm cho nội bộ doanh trại tràn ngập các loại hương vị, chuyện này cũng ép cho Hudson phải thi triển ma pháp ngăn cản những mùi hương này chui vào trong lều vải của mình.
Đây đều là những vấn đề nhỏ, đối với những binh sĩ trà trộn ở dưới đáy xã hội mà nói, chỉ cần có thể ăn thịt thì một chút hương vị này chẳng tính là gì.
Bị ảnh hưởng bởi cơn mưa lớn liên minh, tốc độ hành quân cũng bị trì hoãn một cách thụ động, và chỉ còn một ngày nữa là đến thời hạn cuối cùng, nhưng Hudson lại không hề hoảng loạn.
Nếu như không có trận chiến bất ngờ lúc trước thì toàn quân chỉ còn cách đội mưa chạy tới tiền tuyến.
Quân lệnh như núi, cho dù là tác chiến xuyên quốc gia thì vẫn phải tuân thủ quy tắc cơ bản của trò chơi.
Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần một câu "giải quyết chiến trường" là có thể cho qua.
Ngay cả việc xử lý thi thể cũng tốn thời gian dài như vậy, điều này đã chứng minh là chiến quả của cuộc đại chiến lần này quá huy hoàng.
Hudson cũng không quên nhờ người chụp lại cảnh tượng tất bật xử lý xác chết ở trước mặt. Đây đều là tài liệu tuyên truyền thượng hạng, có thể chứng minh hắn là một nhà quý tộc có trách nhiệm.
Nếu như không xử lý hết những thi thể này, nhỡ đâu phát sinh ôn dịch thì sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đối với Công quốc Mosey yếu ớt mà nói, hiện giờ quốc gia này còn không thể chịu được bất kỳ sự rung chuyển nào chứ đừng nói là ôn dịch đáng sợ như vậy.
. . .
Trong một doanh trại cắm đầy cờ sói, một ông lão đang run rẩy quỳ trên mặt đất, cúi đầu chờ đợi sự phán xét cuối cùng của số phận.
"Claudine, ông đi theo ta đã nhiều năm rồi, cũng xem như là lập được công lao hãn mã cho Hoàng đình.”
“Nhưng đã nhiều năm như vậy, ông đều có thể cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì tại sao khi đến tuổi già lại phạm phải loại sai lầm này chứ?"
Nghe xong lời nói của Ngân Nguyệt Lang Hoàng, thân thể của Claudine càng run dữ dội hơn.
Thú nhân không tin nước mắt, tất cả những kẻ thất bại đều phải trả giá cho sai lầm của bản thân.
Lần thống lĩnh đại quân tiến vào cảnh nội của Công quốc Mosey này, lão ta không chỉ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Ngân Nguyệt Lang Hoàng giao cho, mà còn để xảy ra kết cục toàn quân chết hết.
Phạm phải đại tội như thế, không có một câu trả lời thỏa đáng là không được.
"Bệ hạ, thất bại lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Không ai ngờ là Vương quốc Alpha sẽ phái đội quân tinh nhuệ nhất của mình tới đây.”
“Đều là do những tên người Ưng chết tiệt kia không chịu cung cấp tình báo đúng hạn, bọn thuộc hạ không cẩn thận để chạm trán với địch nhân.”
“Mặc dù chiến sĩ của chúng ta đều rất anh dũng, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối của địch nhân thì lại không thể cầm cự được.”
“Nhưng bệ hạ có thể yên tâm, bọn thuộc hạ không làm cho Hoàng tộc mất mặt. Tất cả mọi người đều biểu hiện rất dũng cảm trên chiến trường.”
“Nếu như không phải vì muốn truyền tin tức này về, thuộc hạ cũng đã tử chiến đến cùng, dùng máu tươi để rửa sạch. . ."
Claudine nỗ lực giãy giụa nói.
Để giảm nhẹ hình phạt cho mình, lão ta cũng chẳng thèm quan tâm được nhiều như vậy. Một mặt thì khuếch đại thực lực của quân đoàn quận Wright, một mặt còn lại liền vứt hết trách nhiệm cho Người Ưng.
Chỉ là những này còn chưa đủ, mượn cớ chung quy chỉ là mượn cớ, nhất định phải được Lang hoàng công nhận mới được.
Ngân Nguyệt Lang Hoàng ngồi ở bên trên lạnh lùng nhìn lão già này một cái rồi từ từ bước xuống, dùng giọng điệu lạnh như băng nói: "Được rồi, ta đã biết mọi chuyện rồi.”
“Đừng nói là ta tuyệt tình, không cho ngươi cơ hội. Ngươi gây ra họa lớn như vậy, ít nhiều gì cũng phải cho các bên một lời giải thích.”
“Nếu không, sau này tất cả mọi người đều học theo người thì chẳng phải Ngân Nguyệt Lang tộc ta sẽ xuống dốc không phanh sao?”
“Như ngươi đã nói, khuất nhục chỉ có thể dùng máu tươi để rửa sạch. Nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi tội doanh báo danh đi!"
Nghe được lời này của Ngân Nguyệt Lang Hoàng, Claudine lập tức ngơ ngác. Dùng máu tươi để rửa sạch sỉ nhục cũng chỉ là một cách nói mà thôi.
Nếu như lão ta thật sự muốn liều mạng thì đã không bỏ chạy về đây rồi.
Thú nhân ủng hộ bạo lực, chiến tử sa trường không mất mặt. Máu vẩy chiến trường đều là dũng sĩ, không ai sẽ bám lấy lỗi lầm của người đã chết cả.
"Tạ, bệ hạ!"
Claudine dùng giọng nói run rẩy hồi đáp.