Người dịch: Whistle
Đi theo đồng đội như vậy cùng nhau hành động, những chuyện khác thì không thể xác định, nhưng sự an toàn chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì còn có thể trốn tránh trách nhiệm một cách hợp tình hợp lý. Còn nói như bị hỏi thì chỉ nói cần là sĩ quan liên lạc nhất định phải hành động theo mục tiêu.
Chỉ cần vận hành tốt, miễn là không phải kẻ ngốc thì sẽ không nhìn chằm chằm một đám người có hậu trường cứng rắn không chịu thả.
. . .
"Tử tước Raquel tôn kính, việc điều tra đại quân thú nhân vượt giới đã có kết quả gì chưa?"
Hudson quan tâm hỏi.
Sắp phải ra tiền tuyến rồi, nếu như không thể làm rõ vấn đề này thì hắn thật sự không yên lòng.
Nhân tộc và thú nhân thế bất lưỡng lập, xác suất mà quân phòng thủ cấu kết thú nhân là không lớn. Nhưng không ai dám cam đoan là trong số quan binh phòng thủ biên giới sẽ không xuất hiện mấy kẻ ngu xuẩn.
Nếu như những kẻ ngu xuẩn này thân cao chức trọng thì càng thêm không xong.
"Bá tước Hudson tôn kính, vấn đề này vô cùng phức tạp, quân đội tiền tuyến đang tiến hành tự điều tra rồi, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.”
“Vương đô đã truyền đạt nghiêm lệnh, để quan binh tiền tuyến tăng cường phòng bị, những chuyện tương tự như vậy chắc là sẽ không xảy ra nữa đâu."
Câu trả lời của Raquel làm cho Hudson không biết nên nói cái gì.
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn là để cho tiền tuyến"tự điều tra", quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Dựa theo hiểu biết của hắn, một khi xảy ra loại chuyện này thì cứ trực tiếp trách tội là được.
Nhiều đại quân thú nhân như vậy vượt giới, không thể nào không lưu lại vết tích được. Thú nhân từ chỗ nào đi qua thì quân phòng thủ nơi đó phải chịu trách nhiệm.
Nếu như người ta đi vòng qua cứ điểm, quân phòng thủ không ngăn được thì cũng có thể hiểu, nhưng không báo cáo thì thật sự không thể nào nói nổi.
Sau khi điều tra từng lớp một, lần theo manh mối trong vài ngày là chắc chắn sẽ có kết quả sơ bộ.
Nhưng đây là việc nhà của Công quốc Mosey, Hudson cũng không tiện can thiệp quá nhiều. Chuyện mà hắn có thể làm chỉ là âm thầm đề cao cảnh giác trong nhiệm vụ tiếp theo.
. . .
Thành Dapest, Vương tử Caesar đang lưu luyến không rời cáo biệt với Công chúa Annie. Trải qua những ngày tiếp xúc này, quan hệ tình lữ của hai người cũng chỉ kém một tầng giấy cửa sổ.
Caesar còn định mời Công chúa Annie đi ra "ngoài thành săn bắn", đáng tiếc là một cô gái ngoan ngoãn được vương thất giáo dục tử tế như Annie thì làm sao có thể đồng ý loại lời mời khác người này chứ?
Vì chuyện này mà hai người còn phát sinh mâu thuẫn không nhỏ. Theo cái nhìn của Công chúa Annie, quốc gia đang đứng trên bờ vực nguy hiểm, không hỗ trợ thì thôi, tại sao lại có thể đi gây thêm phiền phức chứ!
Mặc dù việc ra ngoại thành đi săn trông thì có vẻ như chẳng có chuyện gì, nhưng khi áp thêm thân phận "Vương tử" lên nữa thì mọi chuyện sẽ khác.
Các quan chức ven đường chắc chắn sẽ phải bận rộn chiếu cố cho y. Không chừng còn sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu suất gom góp vật tư chiến lược nữa.
Nếu như là Caesar là Vương tử của Công quốc Mosey thì đã có người ra mặt khuyên lui rồi. Nhưng Vương tử Caesar lại là khách, lần này tới đây là để giúp một tay, Công quốc Mosey không thể nào từ chối một yêu cầu nhỏ như vậy được.
Vì dỗ dành Công chúa Annie, Vương tử Caesar đã nảy ra một ý tưởng, trực tiếp thay đổi cái cớ có sẵn, đổi việc ra ngoại thành đi săn thành đi chỉnh hợp quân đội.
Ngoài quân đoàn quận Wright đang tham chiến ra thì Vương quốc Alpha vẫn còn 5 quân đoàn viễn chinh khác nữa. Với tư cách là tổng chỉ huy, việc đi chỉnh hợp quân đội hoàn toàn phù hợp với hình tượng thân phận.
Chỉ cần không ra chiến trường là được!
Không sai, Công quốc Mosey và Hudson có lập trường giống nhau, bọn họ đều không muốn Vương tử Caesar ra chiến trường.
Quốc vương mang binh xuất chinh đúng là chuyện thường thấy trên đại lục Aslante, nhưng điều kiện tiên quyết là vị Quốc vương đó phải có năng lực quân sự, có khả năng chỉ huy thiên quân vạn mã.
Không có năng lực chỉ huy quân sự mạnh hơn người ta một bậc thì cũng không đừng nên ra tiền tuyến tham gia náo nhiệt làm gì, chỉ tổ gây thêm phiền phức.
Ở phương diện này, ba vị quân chủ phương bắc đang cùng nhau gánh chịu nỗi khổ của thú nhân đang làm rất tốt.
Năng lực chỉ huy quân sự của bản thân không có gì nổi bật thì cứ ở lại hậu phương gom góp vật tư là được, để cho quý tộc có năng lực chỉ huy quân đội lên thay.
Nguyên nhân lớn nhất mà ba nước có thể cầm cự trước đại quân thú nhân vây công đến bây giờ chính là quân chủ của ba nước không đòi ra tiền tuyến tìm đường chết, mà để cho các tướng lĩnh có thể tự do phát huy năng lực quân sự.
Án lệ thành công này cũng chính là trở ngại lớn nhất khi Vương tử Caesar muốn ra tiền tuyến. Không ai sẽ chào đón một vị thống soái không biết có năng lực hay không chạy đến một tuyến chỉ huy lung tung.
Nhưng Caesar lại là một người có mộng tưởng, y vẫn luôn muốn vượt qua phụ thân mình, chứng minh năng lực bản thân.
Đáng tiếc là y càng muốn ra tiền tuyến thì sẽ càng khó thực hiện mộng tưởng đích thân chỉ huy đại quân kiến công lập nghiệp.
Hudson không chịu mang theo y, tên phó soái bên cạnh cũng đang ngăn cản, những người chủ trì của Công quốc Mosey đang cố gắng hết sức để giữ y lại.
Bây giờ phải xem mấy quân đoàn phía sau có chịu nghe lời hay không, nếu như những người này cũng phản đối thì giấc mộng tướng quân của Vương tử Caesar sẽ triệt để tan vỡ.
. . .
Vừa bước ra thành Dapest, Vương tử Caesar liền tụ hợp với quân đoàn số hai đang trên đường chạy đến, y đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt nhất.
Mỗi ngày đều có vô số quý tộc đến đây vuốt mông ngựa. Một hai ngày đầu thì Caesar còn cảm thấy rất dễ chịu, nhưng y nhanh chóng nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.