Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 476 - Chương 476 - Lương Thực Bị Mốc

Chương 476 - Lương Thực Bị Mốc
Chương 476 - Lương Thực Bị Mốc

Người dịch: Whistle

Mối quan hệ này vừa mới bắt đầu thì đã bị nhân viên phái bộ ngoại vụ phát hiện, nên liền báo cáo lại.

"Con cái lớn rồi, những người làm cha làm mẹ như chúng ta không nên can thiệp quá nhiều. Cứ để bọn nó tự theo đuổi hạnh phúc đi!"

Caesar III ra vẻ sảng khoái nói.

Người không biết còn tưởng rằng ông ta rất phóng khoáng, nhưng thực ra là vì đối tượng thông gia lần này là môn đăng hộ đối, phù hợp với lợi ích của Vương quốc.

Nếu như mục tiêu theo đuổi của Vương tử không phải là công chúa Mosey mà là một vị ca cơ thì sợ là ông ta đã lập tức nổi trận lôi đình rồi.

Tại đại lục Aslante này, "Truy cầu hạnh phúc" cũng sẽ có ngưỡng cửa.

. . .

Tuyên truyền được mở màn, người trở nên nổi tiếng đồng thời với Vương tử còn có quan chỉ huy Hudson.

Đặc biệt là tỉnh Đông Nam, nơi gây ra động tĩnh lớn nhất.

Mọi người đã sớm nghe qua danh tiếng của Hudson rồi, nhưng chiến tích lần này hơi ưu tú thái quá.

Nhìn vào công văn mà Vương đô gửi tới, rất nhiều người đều đang ngơ ngác.

Nhất là Tử tước Kayo, người bị rung động nhiều nhất.

Người khác không biết quân đoàn quận Wright là mặt hàng gì, nhưng người hàng xóm như y sao có thể không biết được chứ?

Có lẽ các quý tộc quận Wright chăm chỉ luyện binh hơn những quận khác, nhưng muốn nói là tinh nhuệ thì vẫn còn kém một khoảng cách.

Chỉ mang danh tinh nhuệ xuất chinh thôi là y đã cảm thấy nghi ngờ rồi.

Theo như Kayo thì chỉ có tư quân của Hudson mới là quân tinh nhuệ thật sự, còn đội quân của các quý tộc còn lại cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là trong lòng y đang kiêng kỵ Hudson, cộng thêm việc này lại không liên quan đến lợi ích của bản thân nên mới không đi làm chuyện có hại người mà không lợi mình - vạch trần.

Kết quả chỉ ra ngoài đi dạo một vòng, quân đoàn quận Wright không chỉ thật sự trở thành tinh nhuệ, mà còn có chiến tích bên người.

Nhìn thấy hình tượng chiến đấu được ghi lại trong Lưu Ảnh Thạch, Tử tước Kayo vô cùng kinh ngạc, giờ khắc này, y cũng không thể không thừa nhận quân đoàn quận Wright thật sự rất biết chiến đấu.

Nghĩ tới đây, y liền cảm thấy phiền muộn.

Có lẽ người khác sẽ còn hoài nghi là tố chất quân sự tổng thể của các quý tộc quận Wright rất cao nên mới luyện ra được một đội quân tinh nhuệ như thế này.

Nhưng trong lòng y thì lại biết rõ, các quý tộc ở Wright và Ryton đều có tố chất như nhau. Mặc dù tố chất tổng thể không hoàn toàn tương tự, nhưng thành phần cấu thành lại nhất quán một cách lạ thường.

Nhìn binh lính mà người khác huấn luyện được, rồi lại nhìn binh lính do bản thân mình huấn luyện được, lúc này Kayo lâm vào trầm mặc..

Đuổi theo?

Ý tưởng không đáng tin cậy này vừa mới nảy sinh đã bị y gạt bỏ.

Người bình thường thì không nên so với thiên tài.

Ngay từ những ngày còn học ở Học viện pháp thuật thì y đã chấp nhận sự thật rằng bản thân mình là một người bình thường.

Chỉ là sau khi trở về kế thừa tước vị, được khen ngợi nhiều hơn, dần dần đánh mất chính mình.

Mãi cho đến khi gặp phải một số thất bại sau đó, y mới chậm rãi lý tính hơn, nhận thức lại bản thân.

Đặt Lưu Ảnh Thạch xuống, Kayo bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Y biết là từ nay về sau, người đã từng bị y xem là đối thủ cạnh tranh sẽ trở thành nhân vật mà y chỉ có thể ngưỡng mộ.

Dù cho có xuất thân cao hơn thì cũng vô dụng.

Loạn thế là thời cơ tốt nhất để đánh vỡ giai cấp, mọi thứ đều có thể xảy ra ở đây.

Trong lúc mơ hồ, Kayo đã thấy một vị truyền kỳ được sinh ra.

Giờ khắc này, y đột nhiên cảm thấy lo lắng cho vận mệnh của gia tộc Dalton.

. . .

"Đây là có chuyện gì, tại sao có lương thực xuất hiện ở trong quân doanh lại bị mốc?"

Hudson gần như gào thét chất vấn.

Nhìn vẻ mặt của hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Tên sĩ quan hậu cần liên tục lui về phía sau, trong lúc nhất thời đều nói không ra lời.

Phải biết là từ trước tới nay, dù có đi đến địa phương nào, những sĩ quan hậu cần như bọn họ đều là những đối tượng được mọi người cúng bái, chưa từng phải chịu loại đãi ngộ này.

Dám làm ầm ĩ, có còn muốn quân nhu nữa hay không vậy?

Những kẻ không hiểu quy củ, ngay cả một phần lễ gặp mặt mà cũng không chịu chuẩn bị giống Hudson thì cũng chỉ đáng nhận được lương thực bị mốc.

Sau khi bị gõ cho một gậy thì những kẻ này liền sẽ chậm rãi tiếp nhận hiện thực và tuân theo quy tắc của bọn họ.

Chỉ là tình huống lần này có chút khác biệt. Người trước mặt này vốn chẳng có ý thương lượng, vừa gặp thì đã muốn trở mặt rồi.

Dường như nhớ tới đây là địa bàn của mình, tên sĩ quan hậu cần định thần lại, lấy hết dũng khí tiến lên nói:

"Bá tước các hạ, có thể là vì trời mưa nên mới bị mốc!”

“Đây là do ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không còn cách nào.”

“Hiện giờ lương thực đã như vậy rồi, ngài tranh thủ thời gian nhận đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa!"

Nghe xong lời này, Hudson mỉm cười.

Nếu như hắn là quý tộc bản địa của Công quốc Mosey, gặp phải loại quan hậu cần phải đi quan hệ như thế này thì thật sự là cần phải lo lắng.

"Belersden, có người cắt xén khẩu phần lương thực của ngươi kìa, hay là ngươi cứ xem bọn chúng làm điểm tâm để lót dạ trước đi!"

Vừa dứt lời, một con cự hùng cao năm mét xuất hiện ở trước mắt, cười toét miệng nhìn chằm chằm gã quan hậu cần.

"Ngươi muốn làm gì? Vệ binh, vệ binh. . ."

Nhưng mặc cho quan hậu cần có hò hét như thế nào thì cũng không thấy có người hành động.

Trong phạm vi bao phủ của Lĩnh vực trọng lực, đám binh lính xung quanh đều bị ép tới không thở nổi, càng đừng đề cập đến việc di chuyển.

Ý thức được mình đã đá phải tấm sắt, gã quan hậu cần quỳ rạp trên mặt đất vội vàng nói: "Đừng để con gấu của ngài tới đây, mọi chuyện đều dễ thương lượng. . ."

Bình Luận (0)
Comment