Người dịch: Whistle
Sau một trận gào thét thảm thiết, Hudson mang theo đầy đủ vật tư rời đi, chỉ để lại gã sĩ quan hậu cần thiếu cánh tay, cụt cái chân đang nằm kêu rên trên đất.
Đây là đại giới của việc không có mắt. Hudson vừa mới đến, đang cần tìm người lập uy, tên này lại tự mình đưa tới cửa, trách ai được chứ?
Tình trạng thê thảm của gã quan hậu cần này là do Hudson cố tính làm vậy. Nếu không, với tác phong của Belersden, một cái tay gấu đập xuống thì gã ta đã biến thành thịt nát rồi.
Hiện giờ tuy rằng người không bị biến thành thịt nát, nhưng tứ chi lại bị biến thành thịt nát. Vết thương như vậy, coi như có cứu lại được thì cũng tiêu hao hết 70-80% sinh mệnh lực, chẳng còn có bao nhiêu ngày để sống.
Vì không làm cho gã quan hậu cần này chết sớm, Hudson còn cố tình thi triển ma pháp cầm máu cho gã.
Tài liệu giảng dạy tiêu cực thường là người sống sẽ càng có ý nghĩa giáo dục hơn người chết.
Vả lại bây giờ đang ở trên địa bàn của người ta, ít nhiều gì cũng phải nể mặt chủ nhân một chút. Nếu như trực tiếp giết chết gã ta thì tất cả mọi người đều khó xử.
Phương pháp giải quyết này liền rất hợp lý.
Dù có truyền ra bên ngoài thì đó cũng là trách nhiệm của quan hậu cần. Ngay cả vật tư quân nhu mà cũng dám cho hàng dởm, chỉ là bị đánh một trận mà thôi, dù có nhìn thế nào cũng thấy không quá phận.
Mặc dù bị đánh “hơi" thảm một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Đại Địa Chi Hùng đã xuất thủ thì việc không nắm bắt được mức độ nặng nhẹ cũng là chuyện bình thường.
Người còn có thể từ từ thương lượng, nhưng Ma thú thì không cần thương lượng. Dám cắt xén khẩu phần lương thực của Ma thú, gã quan hậu cần này đáng bị xui xẻo.
Nghĩ lại cũng cảm thấy hơi xấu hổ, vừa rồi động thủ quá nhanh, hắn vậy mà lại quên hỏi kẻ xui xẻo này tên gì.
Hudson mang theo vật tư phủi mông rời đi, nhưng trong nhóm sĩ quan hậu cần lại lập tức sôi trào.
Đã bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp qua người phách lối như vậy, quả thực là không đem bộ hậu cần bọn hắn để vào mắt mà.
Không tra không biết, vừa tra liền choáng váng.
"Quân khách", người ta tới đây để giúp một tay, vốn chẳng bị quân pháp của Công quốc Mosey ràng buộc.
Cũng chỉ là một tên quan hậu cần bị đánh mà thôi, chút việc nhỏ này, cho dù có kiện cáo lên phía trên thì khả năng lớn là sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Quan trọng nhất là bọn hắn phạm phải điều cấm kị, phân phát lương thực bị mốc làm khẩu phần ăn cho binh sĩ vốn là chuyện không thể nào lấy lên mặt bàn để nói.
Nếu như thật sự làm náo loạn, một vị công thần như Hudson có xui xẻo hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là sẽ có một đám sĩ quan của bộ hậu cần phải bị xui xẻo.
Vẻ mặt hiện giờ của Bá tước Sanford, người phụ trách quản lý bộ hậu cần ở tiền tuyến, đang vô cùng u ám.
Dám gây ra chuyện này thì đã nói rõ đối thủ cũng không phải là hạng người dễ trêu.
Vấn đề bây giờ không phải là bộ hậu cần có muốn đi đòi người ta cho một lời giải thích hay không, mà là liệu Hudson có tiếp tục gây chuyện hay không.
Phân phát lương thực mốc meo cho quân khách làm quân nhu, nếu chuyện này mà làm lớn thì sẽ trở thành một sự kiện ngoại giao.
Rơi vào trong mắt của Vương quốc Alpha thì chính là không coi trọng bọn họ.
Hiện giờ Công quốc Mosey còn đang trông chờ vào viện quân của các quốc gia để cứu mạng đây. Nếu dám gây ra một chuyện như vậy thì nhất định phải đưa ra một câu trả lời hợp lý!
Mặc dù rất nhiều quyền quý trong Công quốc đều có phần trong việc phân chia chỗ tốt của quân nhu, nhưng nếu như cái gậy này mà đánh xuống thì kẻ phải chịu trách nhiệm chính là người quản lý hậu cần như ông ta.
"Cái tên ngu xuẩn Gio đó chết chưa?"
Bá tước Sanford tức giận hỏi.
Trong lòng ông ta đã thăm hỏi tổ tông của tên khốn kiếp này vô số lần.
Vào thời kỳ bình thường, vớt một chút chỗ tốt cũng thì không sao, chỉ cần sáng mắt một chút là được!
Có lẽ những người sẽ còn lo lắng làm liên luỵ đến mạng lưới quan hệ nhân mạch của bộ hậu, lo lắng đắc tội với người không nên đắc tội.
Nhưng người ta là quân khách, không cần phải lăn lộn ở Công quốc Mosey thì có gì mà phải sợ chứ.
Muốn làm khó dễ cho người ta thì cũng muốn xem người ta có chịu nể tình không đã.
Nếu như chọc giận rồi, người ta trực tiếp bỏ gánh trên chiến trường không chơi nữa.
Làm cho cái sạp hàng này nát bét thì người phải đứng ra thu dọn chính là Công quốc Mosey.
"Bá tước các hạ, Tử tước Gio đáng thương vừa mới được cứu lại, tình trạng hiện giờ đang rất xấu.”
“Theo mục sư nói, con gấu kia hạ thủ quá nặng, tổn thương tới nguyên khí của Gio, cho nên phải tiêu hao rất nhiều sinh mệnh lực.”
“Trừ phi có thể tìm tới bảo vật khôi phục sinh mệnh lực, nếu không sợ là Tử tước Gio đáng thương của chúng ta sẽ không còn sống được mấy năm nữa."
Nghe xong lời của thị vệ trưởng, Bá tước Sanford vỗ mạnh bàn một cái rồi quát lạnh một tiếng:
"Hừ!"
"Gây ra họa lớn ngập trời trong lúc mấu chốt như thế này mà thằng ngu này vẫn còn có thể sống tiếp, quả thực là nỗi sỉ nhục của quý tộc Công quốc!"
Tất cả đều là lời thật lòng, bây giờ Sanford thật sự hi vọng tên thuộc hạ này chết quách đi cho rồi.
Nếu như Tử tước Gio chết rồi, chuyện này sẽ giải quyết hơn.
Đánh chết một tên quý tộc cũng là một chuyện lớn. Song phương đều có điểm yếu trong tay, chỉ cần giấu nhẹm chuyện này đi là xong.
Đáng tiếc là Tử tước Gio còn sống, vậy thì mọi chuyện sẽ khác.
Đánh đập một gã quý tộc tham nhũng vốn chẳng bị tội gì. Dù có bị ép phải chịu trách nhiệm thì cũng phải xem Vương quốc Alpha có đồng ý không đã.
Mặc dù bây giờ hai nước đang cần lẫn nhau, nhưng rõ ràng là Vương quốc Alpha đang là bên chiếm ưu thế, có quyền nói chuyện hơn Công quốc Mosey nhiều.