Người dịch: Whistle
Hudson không có chút thiện cảm nào với loại người cặn bã này. Cho dù bộ dạng hiện giờ của Tử tước Gio trông rất thê thảm, nhưng đó là quả mà gã ta đã gieo, chẳng trách người khác được.
Bây giờ mới thấy hối hận sao? Muộn rồi.
Không bị đám quan liêu này cản trở, không dám nói là có thể xoay chuyển thế cục trên chiến trường, nhưng ít nhất là những binh lính ở tiền tuyến của công quốc Công quốc Mosey có tâm trạng và tinh thần tốt hơn rất nhiều.
"Tử tước Gio, đêm hôm khuya khoắt thế này ngươi không đi ngủ mà chạy đến doanh trại của ta làm gì?”
“Hay là ban ngày bị thiệt nên bây giờ muốn tới trả thù?”
“Hoặc là cảm thấy ta dễ bắt nạt, có thể khoan thứ cho ngươi tới cửa làm càn?"
Hudson ra vẻ giễu cợt nói.
Muốn duy trì thể diện của quý tộc thì cũng phải xem đó là người nào. Loại người cặn bã giống như gã Tử tước Gio thì không đủ tư cách để hắn phải nể mặt.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Tử tước Gio càng khó coi hơn. Nếu như có thể mà nói, gã hận không thể chém Hudson ra thành muôn mảnh.
Đáng tiếc là thực lực và địa vị song phương chênh lệch quá lớn, cho dù gã có vận dụng toàn bộ quan hệ nhân mạch thì cũng chẳng làm gì được Hudson.
Sau khi những vị bằng hữu xưng huynh gọi đệ trước đây nhận được tin tức, cả đám đều đang tránh mặt gã ta.
Kế hoạch thì đầy bụng, nhưng lại không có năng lực "trả thù”, chỉ dám chôn giấu trong đáy lòng.
Trước sức ép của các đồng nghiệp, Tử tước Gio chỉ có thể cắn răng tới cửa bồi tội với địch nhân mà gã ta căm hận nhất.
"Bá tước Hudson tôn kính, chuyện ban ngày chỉ là một sự hiểu lầm. Chủ yếu là vì chúng tôi đã phạm sai lầm trong công việc, không biết thân phận của ngài.”
“Bởi vậy mới gây ra phiền phức cho ngài, tôi vạn phần xin lỗi. Hiện giờ tôi đại diện cho bộ hậu cần cam đoan với ngài là sau này sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa!"
Không phải là mơ ngân phiếu khống thôi sao, có vết xe đổ của kẻ xui xẻo này thì đám quan liêu của bộ hậu cần sớm đã đánh bóng con mắt rồi.
Không biết thân phận của Hudson chỉ là một hành vi lừa đảo vô tri, xảy ra một lần cũng đủ cảnh tỉnh mọi người.
Trong khi nói chuyện, Tử tước Gio cũng cảm thấy phiền muộn. Nếu như ngày đó hỏi thêm vài câu, làm rõ thân phận của Hudson, thì gã ta tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện ô long này.
Đáng tiếc rằng trên đời này không có thuốc hối hận. Sau khi bị đánh một trận, mất đi nửa cái mạng thì không nói, bây giờ có thể toàn thân trở ra hay không đều thuộc vào việc Hudson có sẵn sàng nhả ra hay không.
Nếu như chuyện này tiếp tục leo thang, cuối cùng sẽ dính líu đến bao nhiêu người thì chưa biết, nhưng người có trách nhiệm trực tiếp như gã chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Không chừng còn bị người ta gắn cho cái mũ cấu kết thú nhân. Không chỉ khó giữ được mạng nhỏ, mà ngay cả gia tộc cũng phải xui xẻo theo.
"Ha ha! Nếu như Tử tước Gio tới đây chỉ để nói chuyện này thì hiện giờ ngươi có thể về được rồi.”
“Quân đoàn quận Wright ta đại diện cho Vương quốc Alpha từ xa xôi ngàn dặm tới đây tiếp viện cho quý quốc, không có công lao cũng có khổ lao!”
“Nhưng khi ra tiền tuyến thì lại phải chịu đãi ngộ bất công như thế này. Cho dù ta có thể tha thứ, nhưng tôn nghiêm của Vương quốc không phải là thứ có thể khinh nhờn.”
“Tử tước các hạ cảm thấy tôn nghiêm của Vương quốc Alpha ta có giá rẻ như vậy sao, chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao?”
“Nói thực cho ngươi biết, ta đang chuẩn bị trình lên vương đô, đề nghị Caesar III vĩ đại rút lại viện quân của Vương quốc đã tiến vào Công quốc Mosey."
Hudson nâng tầm chủ đề nói.
Một cơ hội lừa đảo đưa tới cửa như vậy cũng không phải là dễ gặp. Dù sao Tử tước Gio cũng không thể nào chạy tới trước mặt Caesar III để xác minh loại chuyện này.
Mặc kệ Vương quốc Alpha có bởi vì vậy mà rút quân hay không, bọn họ đều không cược nổi. Chỉ cần lớp giấy cửa sổ này bị xuyên phá, Công quốc Mosey nhất định phải đưa ra một câu trả lời.
"Bá tước các hạ, chuyện này tuyệt đối không thể được. Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến đang rất khẩn trương, nếu như không có viện binh thì sẽ xảy ra đại sự.”
“Xin ngài hãy nể tình của nhân tộc mà cho chúng tôi thêm một cơ hội. Ngài có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chỉ cần có thể làm được, chúng tôi đều sẽ cố gắng thỏa mãn."
Tử tước Gio đảm bảo nói.
Lần này gã ta thật sự bị hù sợ.
Mặc dù các nước láng giềng lân cận đều hứa là sẽ phái quân chi viện, nhưng nòng cốt của chuyện này là Vương quốc Alpha. Nếu là vị đại ca dẫn đầu này "rút lại viện quân", vậy thì viện quân mà các quốc gia khác hứa hẹn cũng sẽ trở thành bọt nước.
Không có viện quân hỗ trợ, không chừng Công quốc Mosey liền sẽ tiêu tùng.
Gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng những dân chúng trong Công quốc không tha cho gã, mà ngay cả nhóm lợi ích ở sau lưng bộ hậu cần cũng sẽ không nhịn được mà diệt cả gia tộc gã.
Nghe được lời hứa của Tử tước Gio, Hudson mỉm cười, thản nhiên nói: "Cái gì gọi là ta có yêu cầu gì?”
“Loại chuyện này, không phải các ngươi nên chủ động đền bù sao?”
“Ta cũng sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, các ngươi cảm thấy tôn nghiêm của Vương quốc Alpha đáng giá bao nhiêu thì cứ đền bấy nhiêu!”
“Chắc là ngươi cũng không làm chủ được, vậy ngươi nên mau chóng trở về thương lượng với người có thể làm chủ, xem bọn họ có thể bỏ ra nổi bao nhiêu thành ý.”
“Tóm lại, tôn nghiêm của Vương quốc không thể bị bất cứ kẻ nào xúc phạm. Bất kỳ quốc gia hay tổ chức cá nhân nào dám khiêu khích tôn nghiêm của Vương quốc thì đều sẽ bị trừng phạt thật nghiêm khắc!"
Cần cái gì không quan trọng, quan trọng là đám người này có thể cung cấp cái gì. Trông chờ vào bọn họ tự cắt thịt mình là chuyện không thực tế.