Người dịch: Whistle
Các nhóm lợi ích liên quan đến bộ phận hậu cần quả thực rất lớn, nhưng những nhóm lợi ích này chỉ muốn thu lợi chứ không có ý định kéo Công quốc Mosey xuống Địa ngục.
Ngay cả trong lúc bình thường, đa số lợi ích đều chỉ được rút từ hàng nhái, không ai dại gì mà rút hết toàn bộ để làm cho các sĩ quan và binh sĩ ở tiền tuyến phải chịu đói khổ cả.
Không đẩy người ta đến tuyệt lộ, đây mới chính là nguyên nhân mà bọn hắn có thể liên tục đại phát hoành tài.
Ngoài cái đó ra, chú ý thức ăn của người bên dưới cũng là một việc làm bắt buộc.
Bình thường mà nói, quân chủ lực của Công quốc đều đều có thể nhận được 80-90% vật tư, gặp phải một số tướng lĩnh cường thế nhận đủ toàn bộ số định mức cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
Những kẻ xui xẻo thật sự chính là quân đoàn pháo hôi có nhân số đông đảo kia, thực lực kém, quyền lên tiếng trong quân đội không cao, không có vốn liếng để ầm ĩ.
Cắt xén vật tư của người mình thì thôi không nói.
Những rõ ràng là Quân đoàn quận Wright, loại viện quân chỉ cần nhìn vào là biết không dễ trêu, không nằm trong phạm vi bị cắt xén vật tư.
Chỉ cần xem tình huống ven đường là biết rồi, có quan viên phụ trách cung cấp vật tư dọc đường nào dám cắt xén vật tư của bọn họ không.
Có thể làm được như vậy, rõ ràng là các nhóm lợi ích phía sau không có ý định nhúng tay vào số vật tư này. Nhưng khi ra tiền tuyến thì lại xuất hiện vấn đề, nói rõ là có người đang tự tác chủ trương.
Các nhóm lợi ích ở sau lưng không cầm chỗ tốt trong này thì đương nhiên là sẽ không ra mặt thay cho đám quan hậu cần này.
Nếu chuyện này làm lớn, toàn bộ quan liêu hậu cần, bao gồm cả Bá tước Sanford, đều phải gánh chịu hậu quả.
Nguyên soái Hodge nhìn rõ mọi chuyện, nhưng ông ta lại nhanh chóng cảm thấy buồn rầu.
Quân đoàn quận Wright là một thanh hảo đao, nhưng ông ta lại không phải là người cầm đao.
Ông ta rất muốn Hudson đi gây chuyện, nhưng trong tay lại không có đủ thẻ đánh bạc.
Mặc dù cái danh Tổng chỉ huy tiền tuyến rất vang dội, nhưng bị tầng tầng ngăn cách nên quyền lực thực tế của ông ta vẫn chưa đạt đến mức nhất ngôn cửu đỉnh.
. . .
Trong doanh trại, lúc này Hudson đang ăn một bữa tiệc lớn, hắn còn không biết là mình đã vô tình bị cuốn vào trong một cuộc tranh đấu quyền lực.
Chuyện ban ngày chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn trong sinh hoạt. Nếu không phải vì muốn lập uy thì hắn đã có thể giải quyết vấn đề theo cách văn minh hơn.
Ví dụ như: Lấy lý do là quân nhu nơi tiền tuyến phát lương thực bị nấm mốc biến chất để tuyên bố với ngoại giới là quân đoàn quận Wright bị đối xử lạnh đạm, sau đó liền trực tiếp cáo từ rời đi.
Ép viện quân ra tiền tuyến phải bỏ đi chính là một sự kiện chính trị lớn, không phải là chuyện mà một quan viên hậu cần có thể chịu nổi.
Chỉ cần hắn cho thấy lập trường của mình liền sẽ hù cho đám quan viên kia sợ chết khiếp.
Hoặc là dùng giao ước ngoại giao của hai nước để nói chuyện, gán cho bọn họ một cái mũ là xé bỏ minh ước thì cũng có thể làm cho gã quan hậu cần kia ngoan ngoãn làm việc.
Có nhiều thủ đoạn văn minh như vậy không sử dụng, hắn lại lựa chọn phương thức bạo lực nhất để giải quyết vấn đề, cho nên gã quan hậu cần kia liền xui xẻo.
"Quân đoàn trưởng các hạ, Tử tước Gio tới chơi."
Nghe xong lời mà thị vệ trưởng nói, trong đầu Hudson liền tục hồi ức, nhưng vẫn không tìm được ký ức có liên quan tới Tử tước Gio.
Không có ấn tượng thì cũng có nghĩa là không phải bằng hữu.
Hắn không có thời gian để tiếp đãi mấy kẻ xa lạ mạo muội đến thăm này, nên bèn phất tay nói:
"Nói cho Tử tước Gio biết là hiện giờ ta đang bận, có việc thì chỉ cần nói với các ngươi là được.”
“Sau này mà gặp được những vị khách lạ mặt thì cứ nói như vậy.”
Đương nhiên, một số nhân vật nổi danh, hoặc là những quý tộc có tước vị Bá tước trở lên là ngoại lệ."
Nếu như đây là ở Vương quốc Alpha thì Hudson chắc chắn sẽ không hợm hĩnh như vậy, nhưng nơi này là Công quốc Mosey.
Kết giao với một đám tiểu quý tộc là chuyện hoàn toàn vô nghĩa, cũng không có bất kỳ tác dụng nào cho sự phát triển trong tương lai.
Điều kiện tiên quyết để hắn chiêu hiền đãi sĩ là phải có giá trị.
Nếu như có thời gian rảnh như vậy thì Hudson tình nguyện ôn chuyện với đám kỵ sĩ dưới trướng còn tốt hơn là kết giao với một tên Tử tước xa lạ.
"Quân đoàn trưởng các hạ, Tử tước Gio ở bên ngoài chính là vị quan hậu cần ban ngày. Tôi thấy gã ta mang theo một đống lễ vật tới đây, có vẻ như là tới để bồi tội."
Nghe được đáp án ngoài ý liệu này, Hudson có chút bối rối.
Nhớ tới bộ dạng ương ngạnh của Tử tước Gio lúc ban ngày, hắn còn tưởng rằng gã này có lai lịch lớn lắm. Tại sao mới bị đánh cho một trận thì đã tỏ ra mềm nhũn nhanh vậy.
Theo như thông lệ, nhưng người có thể trở thành quan hậu cần đều có bối cảnh to lớn.
Sau khi xảy ra xung đột, bình thường đều là đánh nhỏ thì lớn tới, sau đó liền bước lên con đường cày kinh nghiệm và lập uy.
Hudson còn chuẩn bị luôn ca phương pháp ứng phó với những vụ xung đột và gây khó dễ sau này, kết quả gã này lại chạy tới diễn tiết mục bồi tội, thật sự là nằm ngoài ý liệu của hắn.
"Dẫn gã ta vào đi!"
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương Tử tước Gio, Hudson đều có chút hoài nghi rằng liệu có phải là mình đã làm hơi quá rồi không.
Nhưng mà sự không đành lòng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Một gã quan liêu mục nát uống máu của binh lính tiền tuyến vốn không đáng nhận được sự cảm thông.
Ngay cả trong cuộc chiến chủng tộc tàn khốc như vậy mà cũng có thể làm ra loại chuyện cản trở vào thời điểm này, xử trí như vậy cũng không hề quá đáng.