Người dịch: Whistle
"Bá tước Sanford khách khí, nếu như chỉ là vấn đề mặt mũi của cá nhân ta thì đây đúng là một chuyện nhỏ, chỉ cần làm rõ hiểu lầm là được.”
“Nhưng vấn đề là chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm của Vương quốc Alpha, cho nên quý quốc nhất định phải lấy ra thành ý để chứng minh sự coi trọng mà quý tộc dành cho chúng tôi."
Hudson cười ha hả nói.
Hắn vốn rất ghét nâng tầm chủ đề, nhưng khi đến phiên mình, hắn đột nhiên phát hiện ra thứ này thật sự rất dễ sử dụng.
Chuyện có liên quan đến tôn nghiêm của một quốc gia thì không thể giải quyết bằng tình hữu nghị được. Mặc kệ là ai làm thuyết khách thì cũng nhất định phải cẩn trọng với vấn đề này.
"Bá tước Hudson có thể yên tâm, ta mang theo thành ý chân thành nhất tới đây. Các hạ cảm thấy chúng tôi nên làm như thế nào thì mới có thể đền bù được khuyết điểm trước đó, cứ nói là được."
Trong khi nói chuyện, trong lòng Bá tước Sanford đang rỉ máu. Đây là lần đầu tiên kể từ khi giữ chức quan quân nhu này ông ta phải đưa tới cửa cho người lừa đảo.
Dĩ vãng, mặc kệ là vị danh tướng nào, mỗi khi gặp ông ta cũng đều phải khách khách khí khí. Lúc bình thường còn phải dâng lên một phần hậu lễ.
Cho dù là Nguyên soái Hodge, tổng tư lệnh tiền tuyến, gặp ông ta cũng cho mấy phần mặt mũi. Ông ta chưa từng phải chịu khuất nhục như thế này bao giờ.
"Ta đã cảm nhận được thành ý của Bá tước Sanford. Nếu quý quốc đã có thành ý như vậy, vậy thì ta cũng không tiếp tục che giấu nữa.”
“Vì tình hữu nghị giữa hai nước, ta sẽ không nhắc những yêu cầu quá đáng. Chỉ có một số yêu cầu nhỏ mang tính tượng trưng, tất cả đều nằm trong phạm vi quyền hạn của ngài."
Vừa nói, Hudson vừa đưa ra một tấm da dê đã được chuẩn bị từ trước, Bá tước Sanford lập tức chết lặng.
Ông ta vốn cho rằng mình đã trò chuyện giao tình lâu như vậy rồi thì chuyện này liền có thể được giải quyết nhẹ nhàng, không ngờ là chuyển hướng lại tới nhanh như vậy.
Nhìn xem danh sách vật tư, sắc mặt của Bá tước Sanford lập tức tái xanh.
Tăng thêm một chút thịt và mũi tên cho quân khách thì vấn đề cũng không lớn.
Vấn đề là các loại trang bị ma pháp, ví dụ như: Ma Tinh pháo, ma pháp sàng nỏ, ma pháp máy ném đá...
Chỉ cần là Công quốc Mosey có thì đều xuất hiện trên danh sách. Vũ khí trang bị đều có, đạn dược tiếp tế đương nhiên cũng không thể thiếu được.
Nhìn vào số lượng ma hạch và ma tinh thạch yêu cầu, Bá tước Sanford vô cùng hoài nghi là Hudson đang muốn dọn sạch hết bộ hậu cần của ông ta.
"Bá tước Hudson, những thứ này nhiều quá rồi. Nói thật với ngài, cho dù có mở hết kho ở tiền tuyến ra thì ta cũng không có được nhiều đồ như vậy.”
“Hơn nữa, rất nhiều trang bị trên đó đều là vũ khí hạng nặng. Mặc dù uy lực không tệ, nhưng nó lại rất bất tiện khi mang theo trong đánh dã chiến.”
“Ngoài ra còn có công tượng, dân phu, gia súc, những thứ này ngài vốn không dùng được nha!"
Bá tước Sanford bất đắc dĩ khóc than nói.
Ông ta làm quan hậu cần nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên mà ông ta cảm thấy mình là một người nghèo. Nhìn vào phần danh sách này, giống như chưa từng thấy thị trường vậy.
"Ha ha..."
"Bá tước Sanford, ngài cũng quá không phóng khoáng rồi. Tiền tuyến không có, nhưng không có nghĩa là Công quốc cũng không có. Chỉ cần ngài nguyện ý nghĩ biện pháp thì nhất định có thể gom đủ.”
“Đơn giản chỉ là báo thêm một chút chiến tổn mà thôi, tiền tuyến đang chiến đấu kịch liệt như vậy, trang bị ma pháp bị hao tổn nhiều một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Còn về những thứ như dân phu, công tượng, gia súc vv…, không phải là cần người sao?”
“Dù sao cũng dùng để đối phó thú nhân, cho dù có trang bị cho quân đoàn nào thì cũng đều giống nhau.”
“Nếu như ngài lo lắng gặp phải chuyện phiền toái, vậy thì chúng ta có thể tuyên truyền ra ngoài là những loại vũ khí trang bị này đều được mang từ Vương quốc Alpha tới.”
“Nếu như ai có dị nghị thì cứ bọn hắn đi Vương quốc Alpha mà điều tra. Có thể tra ra chứng cứ thì ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!"
Hudson không chút khách khí nói.
Nhiệm vụ dọa dẫm hoàn thành, nhưng Hudson chỉ lấy được ⅓ số vật phẩm trên danh sách.
Phần còn lại phải trả theo đợt, có thể thấy là quân giới hiện giờ của Công quốc Mosey cũng không sung túc.
Nếu không, cho dù khẩu vị của Hudson có lớn hơn nữa, nhưng chỉ trang bị cho một cái quân đoàn thì có thể lấy đi bao nhiêu chứ?
Không thể lấy được toàn bộ quân giới, nhưng công tượng và dân phu thì lại được đưa tới đầy đủ.
Xem ra trong mắt của những đại nhân vật này thì sức lao động quả thực không đáng giá.
Sau khi kiểm kê vật tư xong xuôi, Hudson còn chưa kịp cao hứng liền nhận được lời mời của Nguyên soái Hodge.
"Giao dịch bị bại lộ rồi sao?"
Suy nghĩ vừa mới nảy sinh liền bị Hudson cắt đứt.
Cho dù chuyện này thật sự bại lộ ra thì đám quan liêu ở bộ hậu cần cũng sẽ có biện pháp ứng phó.
Cho dù Công quốc Mosey muốn truy cứu trách nhiệm thì cũng không có khả năng đánh lên người một vị quân khách như hắn.
Đối với thống soái tiền tuyến mà nói, cho dù có phát hiện ra loại chuyện này, cách làm thông minh nhất chính là giả vờ như chẳng biết gì cả.
Bất kệ quân giới rơi vào tay ai thì chung quy vẫn là dùng để đánh thú nhân. Chỉ cần không bị buôn lậu ra ngoài thì đó cũng chính là còn nằm trong tay mình.
Cho dù muốn làm lớn chuyện thì cũng không thể để cho một vị thống soái tiền tuyến ra mặt chấp hành.
Nếu không, người thì đều đã đắc tội hết rồi, trong những cuộc chiến sau này mọi người làm sao phối hợp được nữa.
Nếu như không có liên quan gì đến vụ giao dịch này thì cũng chỉ có thể là nhiệm vụ quân sự.
Trong những ngày gần đây, tiền tuyến phải gánh chịu áp lực bao lớn, Hudson cũng nhìn thấy.