Người dịch: Whistle
"Tất cả mọi người rút lui theo thứ tự, người nhiễu loạn trật tự sẽ bị giết chết bất luận tội, đội đốc chiến chịu trách nhiệm giám sát!"
Nhưng mệnh lệnh này của Bá tước Langton đã quá muộn. Trong khoảnh khắc mà quân phòng thủ lâm vào hỗn loạn thì đại quân thú nhân đã nhào tới ngay lập tức.
Trận chiến trở nên khốc liệt hơn, ban đầu vốn là một trận công phòng chiến ở ngoại thành, bây giờ đã tràn lan đến nội thành.
Để tránh tình trạng hỗn loạn ảnh hưởng đến quân phòng thủ trong nội thành, Bá tước Langton không còn cách nào khác chỉ đành phải bỏ xe giữ tướng.
"Đóng cổng thành, chặn tất cả lối ra vào!"
Khi mệnh lệnh này được ban ra, rất nhiều quân phòng thủ không kịp rút lui đã vĩnh viễn ở lại ngoại thành.
Trong lúc nhất thời, tiếng chửi rủa vang thấu trời xanh.
Những chuyện này không lay chuyển quyết tâm của Bá tước Langton. Mặc dù khi nhìn thấy vô số binh sĩ đổ xuống thì trong lòng ông ta đang rỉ máu, nhưng giờ phút này, ông ta vẫn lựa chọn lý trí.
Trận chiến đẫm máu vẫn còn đang tiếp tục. Cùng với sự sụp đổ của ngoại thành, còn có có một loạt các công sự phòng thủ gần đó gắn liền với Pháo đài Bethel.
Tiếng la giết và tiếng khóc không ngừng đánh vào thần kinh của Bá tước Langton. Nhìn lá cờ gia tộc rơi xuống, ông ta biết rằng thời đại thuộc về gia tộc Liberon đã sắp kết thúc.
Lẽ ra bây giờ ông ta phải trấn an sĩ khí quân tâm, nhưng giờ phút này, Langton đã mất đi hứng thú. Giống như những người khác, những suy nghĩ tuyệt vọng dâng lên trong tâm trí Langton, ông ta không cho rằng một toà nội thành sẽ có thể ngăn cản được bước tiến của thú nhân.
Sau khi trở lại phủ thành chủ, Bá tước Langton lưu luyến nhìn thoáng qua trưởng tử rồi dặn dò: "Thành Bethel đã không còn giữ được rồi. Chờ sau khi trời tối, con mang theo các em trai và em gái rời khỏi đây bằng lối đi bí mật đi.”
“Mang theo cả những tử sĩ ám vệ mà gia tộc bồi dưỡng. Truyền thừa nội tình có thể mang đi được bao nhiêu thì tính bao nhiêu.”
“Đừng đi thành Dapest, hang ổ mà gia tộc chúng ta quản lý hơn trăm năm cũng bị thất thủ nhanh như vậy, Công quốc Mosey có thể sẽ không còn tồn tại được lâu nữa.”
“Loạn thế sắp tới rồi, bây giờ chỉ là mới bắt đầu. đại quân thú nhân khí thế hung hăng, lần này sợ là các quốc gia phương bắc cũng khó thoát một kiếp.”
“Tương lai của gia tộc Liberon hiện đang nằm trong tay con rồi. Nhớ lấy, cho dù có như thế nào thì cũng không được để đoạn tuyệt truyền thừa của gia tộc!"
Nói xong, Bá tước Langton liền trở nên ủ rũ. Vốn dĩ ông ta muốn dẫn dắt gia tộc mình tiến thêm một bước trong thế giới hỗn loạn này, nhưng ông ta không ngờ là gia tộc Liberon lại bị loại ngay từ đầu.
"Phụ thân, ngài đi chung với bọn con đi! Không có ngài, chỉ dựa vào mấy người chúng con thì không thể nào chèo chống được gia tộc Liberon đâu."
Những lời nói của trưởng tử cũng không thể làm lung lay quyết tâm của Bá tước Langton. Ông ta nhìn con trai mình bằng ánh mắt hiền từ rồi lắc đầu nói:
"Các con có thể đi, nhưng ta thì không đi được. Quý tộc không chỉ có vinh diệu, mà càng phải gánh chịu nghĩa vụ và trách nhiệm tương ứng.”
“Là một vị lãnh chúa, ta nhất định phải cùng tồn vong với lãnh địa. Nếu như ta rời đi vào lúc này, chắc là con cũng biết là nó sẽ có nghĩa gì rồi.”
“Được rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, phải học được cách đối mặt với mọi chuyện.”
“Ta không thể làm gia tộc Liberon trở nên càng thêm huy hoàng trong tay mình, nhưng cũng không thể để cho đám tiền bối cảm thấy hổ thẹn.”
“Chiến tranh đã diễn ra lâu như vậy, cũng đã có không ít quý tộc chiến tử. Người khác đều có thể vì gia tộc mà chết, ta, cũng không ngoại lệ.”
“Thời gian không còn nhiều nữa, con đi chuẩn bị một chút đi! Cuộc sống sau này đã không có cha ở bên cạnh, mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào bản thân các con mà thôi.”
“Bên ngoài cũng có không ít người đang nhớ thương truyền thừa của gia tộc Liberon. Hiện giờ thì ngay cả một số người thân và bạn bè cũ trong quá khứ cũng có thể không còn đáng tin nữa.”
“Sau khi rời khỏi nơi này, các con nhớ phải chú ý cẩn thận khi làm việc. Không nên vội vàng cầu thành, trong loạn thế này chưa bao giờ thiếu cơ hội."
Không có người nào muốn chết cả, Bá tước Langton cũng không ngoại lệ. Nhưng lại không còn cách nào, nghĩa vụ “bảo vệ lãnh địa” đã buộc ông ta phải ở lại.
Đặc biệt là vào lúc chiến đấu chống lại dị tộc, nếu như ông ta dám chạy trốn theo thì đợi bị Liên minh Nhân tộc truy sát đi!
"Phụ thân, bảo trọng!"
Sau khi sắp xếp cho gia quyến xong xuôi, Bá tước Langton một mình bước vào một gian mật thất. Là một nhà quý tộc uy tín lâu năm, làm sao có thể không có một vài thủ đoạn bí ẩn được!
Không thể ngăn chặn bước tiến của đại quân thú nhân binh không có nghĩa là không thể chế tạo phiền phức cho thú nhân. Bản thân không sống nổi, đương nhiên là phải kéo theo địch nhân làm đệm lưng.
"Khặc khặc..."
"Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người đến rồi. tiểu tử của gia tộc Liberon, chẳng lẽ lão tổ tông nhà ngươi chết sớm nên đã quên nói cho ngươi biết ân oán giữa ta và nhà các ngươi rồi!"
Một giọng nói âm trầm khủng bố vang lên, làm cho người nghe tê cả da đầu. Những bóng ma bay đầy trời cuốn lên một làn âm phong thổi tắt ngọn đèn trong tay Bá tước Langton.
"Lão tổ tông nhà ta thế nào thì không nhọc lão già như ngươi quan tâm. Lần này ta tới đây chỉ để nhìn vị Vu yêu đã từng rong ruổi khắp đại lục như lão đã tịch diệt hay chưa mà thôi.”
“Nếu lão đã sống tốt như vậy thì ta cũng yên lòng. Có lẽ ngày mai, hoặc có lẽ ngày mốt, tóm lại, lão sắp có thể ra khỏi đây rồi.”
“Gia tộc Liberon sắp sửa không còn nữa, ân oán mà lão tổ tông lưu lại đương nhiên là cũng không còn quan trọng.”
“Là vãn bối, ta cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa. Nghe nói sở thích của Vu yêu các ngươi chính là giết chóc, thôn phệ huyết khí làm lương thực, vậy thì ta sẽ tặng cho lão một trận huyết thực.”
“Hi vọng lão có thể hài lòng.”