Người dịch: Whistle
“Tất cả vật liệu dùng để thi triển Thiên Tai Vong Linh đã được ta chuẩn bị sẵn cho lão rồi. Rất nhiều tiết điểm trong thành đều có trận pháp tương ứng.”
“Đợi khi ta mở phong ấn thì lão liền có thể thi triển thỏa thích!”
“Tốt nhất là bao phủ toàn bộ Thành Bethel để thể hiện trình độ của một vị Đại vu sư như lão. Có lẽ lão chỉ cần giết hết những kẻ tiến vào trong thành là có thể lấy lại được nhục thân.”
“Đương nhiên, ngày đó ta sẽ không thấy được. Chìa khóa bí mật để mở phong ấn đã hòa làm một thể với ta, vào lúc ta bỏ mình cũng chính là lúc lão thấy lại ánh mặt trời."
Bá tước Langton thản nói.
Nhìn thì có vẻ như không quan tâm đến chuyện sống chết, chẳng qua sự hơi do dự trong lòng bàn tay đã bán rẻ vẻ không cam lòng trong nội tâm của ông ta.
Nếu như được lựa chọn, ông ta chắc chắn sẽ không thả lão quái vật này ra. Nhưng bây giờ thì hết cách rồi, đại quân thú nhân đã vây kín Thành Bethel, viện quân thì không có.
Mặc dù mật đạo có thể thông hướng ngoài thành, nhưng liệu nó có thể thoát khỏi tầm mắt của thú nhân hay không thì vẫn còn là một ẩn số.
Biện pháp tốt nhất chính là gây ra một vài động tĩnh lớn để hấp dẫn ánh mắt của đại quân thú nhân, làm cho bọn chúng không có thời gian chú ý tới đám tôm tép nhãi nhép bên ngoài.
Lão vu yêu trước mặt này chính là một con cờ tốt. Thiên Tai Vong Linh vừa ra, đại quân thú nhân tiến vào trong thành nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề.
Hiện giờ đã có không ít thú nhân tiến vào ngoại thành rồi, theo như suy tính của ông ta, lần này ít nhất cũng có thể hố chết mấy ngàn quân tinh nhuệ của thú nhân.
Sau đó chính là chuyện giữa thú nhân và Vu yêu. Bất luận là ai thắng ai thua thì cũng chẳng còn quan hệ gì với một người đã chết như ông ta nữa.
"tiểu tử của gia tộc Liberon, mặc dù ta biết ngươi chỉ là muốn lợi dụng lực lượng của ta để báo thù dùm ngươi, nhưng mà ta rất thích phần lễ vật này.”
“Nếu là lão tổ tông nhà ngươi cũng có thể sáng suốt được như vậy thì giữa chúng ta đã không đến mức này rồi?”
“Thôi, chỉ cần ta có thể có được tự do thì ân oán giữa chúng ta liền sẽ được xóa bỏ. Chỉ cần sau này ta không gặp được hậu bối của ngươi thì ta sẽ không giết."
Lão vu yêu tự nhận là rộng lượng đưa ra hứa hẹn.
"Không gặp được thì không giết", nếu như một câu nói như vậy cũng có thể được tính là lời hứa thì chắc là toàn bộ người trên đại lục đều đã hứa với cừu nhân của mình như vậy rồi.
"Vậy ta liền thay mặt hậu bối cám ơn hảo ý của các hạ! Vãn bối còn có việc, cáo từ trước một bước."
Bá tước Langton tức giận đáp lại.
Liên hệ với những sinh vật bóng tối có trái tim vặn vẹo này thật sự làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi. Lý niệm mà mọi người thờ phụng hoàn toàn khác nhau, muốn trò chuyện bình thường đều rất khó khăn.
"Tiểu tử của gia tộc Liberon, không cần phải rời đi vội vàng như vậy! Ta xem tiểu tử ngươi có thiên phú kinh người, cốt cách kinh kỳ, rất thích hợp để trở thành Vu yêu.”
“Hay là để lão già ta dẫn đường cho ngươi, giúp ngươi chuyển hóa thành Vu yêu, từ đó liền..."
Không đợi lão Vu yêu nói hết lời, Bá tước Langton đã quay người rời khỏi mật thất. Người bình thường không biết Vu yêu là thứ, nhưng một đại quý tộc như ông ta thì biết rất rõ ràng.
Nhìn thì có vẻ như thọ nguyên rất dài, chỉ cần không bị người ta tìm được hộp sinh mệnh là có thể nhẹ nhàng sống trên ngàn năm, thậm chí càng lâu hơn nữa.
Nhưng mà trên thế giới này làm gì có bữa cơm nào là miễn phí, nếu như có thể gia tăng ngàn năm tuổi thọ mà không mất mát gì, có lẽ trên đại lục này đã tràn đầy Vu yêu rồi.
Ở trước mặt sinh mạng, đạo đức không đáng được nhắc tới. Vì duyên thọ, các quý tộc cao tuổi có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ quá trình chuyển hóa từ sinh linh trở thành Vu yêu, không chỉ bản chất của sinh mệnh bị thay đổi mà ngay cả linh hồn cũng sẽ bị vặn vẹo.
Từ trước tới nay, chưa từng có người nào chuyển hóa thành Vu yêu mà có thể giữ lại được mọi thứ lúc còn sống cả. Cho dù là có thể giữ lại được một số ký ức thì cũng chẳng có tác dụng thật chất gì.
Đã không còn là chính mình nữa thì loại trường sinh này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bá tước Langton trở lại trong quân doanh rồi lạnh lùng hạ lệnh: "Truyền lệnh xuống, phân phát thánh thủy cho mỗi một tên binh lính.”
“Nói cho các binh sĩ biết, Thần Hi chi chủ đang ở cùng chúng ta. Cho dù là chết trận thì linh hồn của chúng ta cũng sẽ được tiến vào Thần quốc.”
“Nếu như lũ thú nhân tiếp tục tiến công vào ngày mai, vậy thì chúng ta liền liều mạng với bọn chúng!"
Nếu không chuẩn bị từ trước thì làm sao có thể thả được một lão Vu yêu ra chứ. Nhưng quan binh này đều là thuộc hạ đi theo ông ta, mang theo mọi người cùng nhau chịu chết thì không nói, nhưng nếu như ông ta lại làm cho linh hồn của những người này sau khi chết cũng không được bình yên thì thật sự là không thể nào nói nổi.
...
"Đại ca chúng ta..."
Không đợi vị thiếu niên này nói hết lời, thanh niên lớn tuổi hơn đã nhẹ giọng ngắt lời: "Từ giờ trở đi đừng nói thêm gì nữa. Có gì thắc mắc thì đợi đến nơi an toàn rồi nói.”
“Các em còn quá nhỏ, bây giờ còn không hiểu chuyện. Thúc tổ, làm phiền ngài thi triển ma pháp để đưa bọn nó vào trạng thái hôn mê, tránh làm kinh động đến cường giả thú nhân ở phía trên."
Đây là dấu hiệu của việc quá lo lắng, xác suất xuất hiện cường giả thú nhân trong một mật thất vừa hẹp vừa dài vốn không cao.
Cho dù có gặp được thì cũng bị những tiếng ồn trong quân doanh lấn át, xác suất có thể phát hiện ra động tĩnh bên dưới là cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng bây giờ là thời kỳ phi thường, toàn bộ hy vọng của gia tộc Liberon đều nằm trong mật đạo này. Cẩn thận một chút thì luôn luôn không có sai.