Người dịch: Whistle
Chỉ thấy ông lão khẽ gật đầu rồi thi triển một chiêu Hôn Thụy Thuật* . (Thuật ngủ dài)
Không còn mấy đứa nhóc quậy phá, người còn lại đều đã trưởng thành, trong mật đạo trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều cầm binh khí trên tay, thân mang áo giáp, nếu như không phải trên mặt mọi người biểu hiện đầy vẻ u sầu thì sẽ không có ai biết đây là một đội chạy nạn.
Lặng lẽ tiến lên trên con đường bí mật, nửa giờ sau, tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai mọi người.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, là một dòng sông ngầm tối tăm dưới mặt đất. Rõ ràng là khi tổ tiên của gia tộc Liberon xây dựng Pháo đài Bethel này đã rất tốn công tốn sức.
Sự tồn tại của dòng sông ngầm không chỉ giải quyết vấn đề nguồn nước trong thành phố, mà nó còn là lối thoát vàng để chạy trốn.
Nếu như không có dòng sông này, chỉ dựa vào đường hầm được đào bằng sức người mà muốn thoát khỏi đại quân thú nhân ngoài thành thì sợ là phải đào mấy chục dặm mới được.
Không có mấy chục năm thì sợ là không đào được một công trình mấy chục dặm mà chỉ dựa vào sức người.
"Nghỉ ngơi một chút trước đi, lối ra cũng dòng sông ngầm ngầm này cũng không còn xa nữa. ước chừng chỉ cách doanh trại của thú nhân khoảng mười dặm.”
“Hiện giờ ra ngoài thì rất khó để không bị lính trinh sát của địch nhân phát hiện.”
“Trong doanh trại của thú nhân có ít nhất ba ngàn Người Ưng chia thành 3 đội, một khi bị bại lộ tung tích, cho dù là kỵ binh Griffin cũng rất khó thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng.”
“Cứ ở đây chờ tín hiệu của phụ thân ngài trước, sau khi phụ thân ngài ngăn chặn được đại quân thú nhân thì chúng ta mới ngồi thuyền từ nơi này ra ngoài."
Nhìn theo hướng mà ông lão chỉ, có những chiếc thuyền độc mộc nhỏ được đặc chế. Chỉ là những mạn thuyền này cách mặt nước một khoảng cách rất ngắn, chỉ có mười mấy cm.
Một khi có người ngồi lên, khoảng cách với mặt nước sẽ bị thu hẹp lại. Nếu như một người mập ngồi lên thì không chừng còn bị chìm xuống.
Kết cấu bên trong thuyền không phải để người ngồi mà là để người nằm.
Những chiếc thuyền này tạo ra cho người ta một cảm giác giống như không phải chuẩn bị cho người sống, mà giống như chuẩn bị cho người chết.
Chỉ có một lời giải thích cho phong cách thiết kế độc đáo này: không gian phía trên mặt nước của dòng sông ngầm này rất hạn chế, nên chỉ có thể hạ thấp chiều cao của con thuyền.
Trong trường hợp xảy ra va chạm, những chiếc thuyền độc mộc dùng để bỏ chạy này sẽ lập tức biến thành quan tài của bọn họ.
Trên mặt sông đột nhiên xuất hiện một con thủy quái, nó liếc mắt nhìn đám người giống như đang xác định cái gì đó, một lúc sau mới chậm rãi nói:
"Huyết mạch không sai, tại sao gia tộc Liberon các ngươi suy bại nhanh như vậy, mới chỉ trăm năm mà đã tới mức phải vội vàng chạy thoát thân rồi.”
“Thực lực của đám nhóc các ngươi cũng không tính yếu, giữ vững gia nghiệp hẳn là không khó, chẳng lẽ thế giới bên ngoài thay đổi nhanh đến vậy sao. "
Nào chỉ là không yếu, trong đội ngũ hơn trăm người, đặt ở bất kỳ địa phương nào cũng là một thế lực không nhỏ.
Ngoài bọn trẻ ra, trong số những người còn lại, kẻ yếu nhất cũng là Ma pháp sư trung cấp, đại đa số hộ vệ đều có thực lực Kỵ sĩ cao cấp, ngay cả Bạch Ngân Kỵ Sĩ và Hoàng Kim Kỵ Sĩ cũng có hơn mười vị.
Ba ông lão cầm đầu không phải là Ma đạo sư thì chính là Đại Địa kỵ sĩ. Dù có ở bất cứ đâu thì cũng là cường giả.
"Tiền bối Kerondo, Thành Bethel đã bị thú nhân xâm lấn. gia tộc Liberon đã chiến bại, hiện giờ chỉ có thể cắt đuôi cầu sinh.”
“Vãn bối là gia chủ đời kế tiếp của gia tộc Liberon - Anthony, xin ngài nể mặt của tổ tiên vãn bối mà tiễn bọn vãn bối một đoạn đường!"
Trong khi nói chuyện, gã thanh niên kia đã tiến lên rồi hành lễ quỳ lạy với con thủy quái.
"Được rồi, tiểu tử Anthony. Đừng có diễn mấy trò vô dụng này, lão phu đã từng có ước định với tổ tiên của ngươi thì đương nhiên sẽ giữ lời.”
“Nhưng mà chuyện xấu nói trước, ta chỉ phụ trách đưa các ngươi ra khỏi nơi này. Phần còn lại là chuyện của các ngươi.”
“Ân oán giữa nhân tộc và thú nhân thì các ngươi tự đi mà giải quyết, đừng nghĩ ta sẽ nhúng tay vào.”
“Quyết định rời đi khi nào thì tự mình nằm lên thuyền đi, ta sẽ tự đưa các ngươi rời đi."
Nói xong, mặc kệ đám người này có đồng ý hay không, con thủy quái sáng lấp lánh đã trực tiếp lặn xuống nước, lấy hành động thực tế để cho thấy thái độ.
...
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Những tiếng la giết vang lên, quân phòng thủ thành Bethel cuối cùng đã tới biên giới chuẩn bị sụp đổ. Nhìn qua từng binh sĩ ở bên cạnh mình ngã xuống hết người này tới người khác, Bá tước Langton từ từ rút thanh trường kiếm ra.
Nhưng mà ông ta không vội vã tiến công, mà mang theo binh sĩ chậm rãi lui lại, cố gắng dẫn dụ đại quân thú nhân vào nội thành.
Mặc dù Vu Yêu Vương trong truyền thuyết rất lợi hại, nhưng dù sao cũng đã bị phong ấn vô số năm trời, Bá tước Langton cũng không biết là lão già đó còn giữ được mấy phần thực lực.
Uy lực của Thiên Tai Vong Linh đều phụ thuộc vào thực lực của người thi triển.
Cho dù đã bố trí rất nhiều trận pháp phụ trợ cỡ nhỏ từ trước, nhưng bởi vì chiến tranh nên không ai biết là còn có bao nhiêu trận pháp có thể phát huy được tác dụng.
Vì để cái chết của mình có giá trị hơn, Bá tước Langton quyết đoán lựa chọn tiếp tục chống cự, dẫn dụ đại quân thú nhân truy kích.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, bộ áo giáp chói lọi của Bá tước Langton nhanh chóng thu hút sự chú ý của gã một sĩ quan thú nhân, gã này đích thân chỉ huy quân đội đuổi theo ông ta.
"Nhân loại, mau đầu hàng đi, bổn tướng có thể cam đoan sau khi các ngươi sẽ không biến thành đồ ăn!"