Người dịch: Whistle
Đối mặt với những lời gọi hàng của gã sĩ quan thú nhân trước mắt, Bá tước Langton cười ha ha một tiếng. Nếu như lời hứa của thú nhân đáng tin, vậy thì heo mẹ cũng biết leo cây.
Cho dù thú nhân thật sự tiếp nhận tù binh thì ông ta cũng sẽ không đầu hàng vào thời điểm này. Nếu như ông ta thật sự muốn sống chui sống nhủi trên thế gian thì trước đó đã trốn vào trong mật đạo rồi, cần gì phải ở lại đến bây giờ chứ?
"Giết!"
Trong khi nói chuyện, Bá tước Langton liền rút kiếm xông lên, lấy hành động thực tế để diễn đạt thái độ của bản thân.
Liên tục chém chết hơn mười tên binh sĩ Hùng tộc, cuối cùng cũng chọc giận cao thủ Hùng tộc giấu trong đội ngũ, tên cao thủ này trực tiếp tung ra một đòn công kích mạnh mẽ về phía Bá tước Langton.
Ông ta vốn có thể tránh thoát, nhưng trong lòng Bá tước Langton đã ôm chí quyết tử từ lâu, cho nên ông ta không chỉ không né, ngược lại còn lại lên đón lấy.
Chỉ trong giây lát, thi thể vỡ vụn, ngay khi ông ta vừa tử trận, trên chiến trường đẫm máu đột nhiên xuất hiện từng làn âm phong.
Nhiệt độ trong thành bắt đầu giảm xuống, mồ hôi nóng trên trán đột nhiên biến thành mồ hôi lạnh, sự thay đổi kỳ lạ khiến cho vô số người cảm thấy bàng hoàng.
Không đợi đám người kịp phản ứng, bầu trời sáng sủa ban đầu đột nhiên tối sầm lại. Vô số xác chết từ từ bắt đầu di chuyển.
Nhìn màn sương đen đang liên tục bay lên trên bầu trời, Linh mục thú nhân đang quan chiến ở ngoài thành đột nhiên hoảng sợ nói: "Vong Linh Thiên Mạc!"
Không hề có bất kỳ sự do dự nào, tên thú nhân vội vàng lao thẳng vào trong doanh trướng của Hùng Hoàng.
"Bệ hạ, nhanh mệnh lệnh cho quân đội trong thành rút ra ngoài đi. Có người đang thi triển Thiên Tai Vong Linh, nhìn vào phạm vi bao phủ của Vong Linh Thiên Mạc thì người thi thuật chí ít cũng có tu vi Đại ma đạo sư.”
“Kết hợp với nhiều trận pháp tăng cường mà kẻ địch đã bố trí trong thành, e rằng trận Thiên Tai Vong Linh này có thể thức tỉnh toàn bộ những binh lính đã chết trận trong thành.”
“Bây giờ chúng ta có muốn ngăn cản thì cũng không còn kịp nữa. Chỉ có..."
Những lời sau đó còn chưa kịp nói ra. Màn sương đen ban đầu đột nhiên đông đặc lại, Thiên Tai Vong Linh đã được thi triển thành công rồi.
Đúng như Linh mục thú nhân sở liệu, tất cả các xác chết trong thành phố đều đứng dậy, ngoại trừ những binh sĩ mang theo nước thánh. Họ lần lượt nhặt vũ khí dưới đất lên và chĩa mũi đao về phía những người đồng đội cũ của mình.
Một cuộc hỗn chiến mới lại bắt đầu. Quan binh thú nhân vừa mới giành được đại thắng đã cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
...
Hudson đang mang theo quân đội chạy tới Phi Hùng bảo, lúc này hắn đang tận hưởng phong cảnh trên đường đi.
Không có cách nào, có thêm Quân đoàn số 23 cản trở, tốc độ hành quân không nhanh nổi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao mà hắn yêu cầu các quan chức trong bộ phận hậu cấp cho Ma Tinh pháo. Dù sao tốc độ hành quân cũng đã bị đồng đội làm cho chậm lại, nên dù có chậm hơn một chút thì cũng chẳng còn có thể chậm được bao nhiêu.
"Báo!"
"Quân đoàn trưởng các hạ, có một đám mây đen xuất hiện ở hướng đông bắc, có vẻ như là có người đang thi triển Thiên Tai Vong Linh!"
Giọng nói của tên lính trinh sát đã kéo Hudson từ trong cuộc vui tỉnh lại.
"Thiên Tai Vong Linh" cũng không phải món đồ chơi nhỏ. Mặc dù không có thực lực hủy thiên diệt địa như trong truyền thuyết, nhưng lực sát thương và lực phá hoại vẫn vô cùng kinh người.
Thuật này không thường xuyên xuất hiện chủ yếu là vì điều kiện thi pháp rất hà khắc. Không chỉ cần tiêu hao rất nhiều tài liệu trân quý, mà còn cần chọn một địa điểm thi pháp phù hợp.
Các khu vực vừa trải qua chiến tranh hoặc đang trong quá trình chiến tranh là nơi thích hợp nhất cho việc thi triển Thiên Tai Vong Linh.
Hudson bản đồ ra và kiểm tra vị trí, hắn nhanh chóng xác định được chiến trường nằm gần Pháo đài Bethel.
Tính khoảng cách giữa song phương thì ít nhất cũng còn khoảng năm mươi, sáu mươi dặm nữa. Cho dù hắn có muốn qua đó hỗ trợ thì cũng không kịp.
"Biết rồi! Phái người tiếp tục quan sát động tĩnh bên đó, thám mã tạm thời không nên áp sát quá gần."
Hudson nghiêm túc nói.
Pháo đài Bethel cách Phi Hùng bảo cũng không xa, chỉ khoảng bốn mươi dặm. Nếu như Thành Bethel xảy ra chuyện, vậy thì Phi Hùng bảo sẽ phải chịu áp lực lớn.
Lỡ như đầu của thú nhân bị nước vào, thích chơi một đường quét ngang, vậy thì Phi Hùng bảo sẽ trở thành đối tượng chịu đòn tiếp theo.
Hối hận thì cũng đã vô dụng. Trên chiến trường quân lệnh như núi, đã nhận nhiệm vụ thì nhất định phải chấp hành.
Đại quân tiếp tục tiến về hướng Phi Hùng bảo, Thành Bethel đã máu chảy thành sông.
"Ha ha... Ta đã trở về!"
Một tiếng hò hét vang thấu trời xanh, cho dù ở bên trong mật đạo thì cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
"Cơ hội tới, chúng ta đi!"
Nói xong, Anthony liền xoay người nằm xuống chiếc thuyền độc mộc mà không chút mảy may chần chừ.
Chỉ có nước mắt bên khóe mắt đã lộ ra nỗi bi thương trong lòng y.
Vu yêu bị phong ấn xuất thế cũng có nghĩa là phụ thân y đã bỏ mình.
Muốn mở được phong ấn của tiên tổ thì có chìa khoá thôi là chưa đủ, mà nhất định phải có dùng máu của tộc nhân dòng chính để huyết tế.
Chiếc thuyền độc mộc chậm rãi tiến lên, đường chạy trốn chính thức mở ra, khép lại trang sử của gia tộc Liberon từng hiển hách một thời.
Có thể sẽ có ngày lấy lại được cơ nghiệp, nhưng đó lại là khởi đầu của một câu chuyện truyền kỳ khác.
...
Hư ảnh dần dần ngưng thực, Vu yêu thoát khỏi lồng giam, vừa mở to mắt liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Một đám cao thủ thú nhân đằng đằng sát khí tìm tới cửa, hiện giờ đang vây xung quanh lão ta, không hề nói nhảm bất cứ câu nào đã trực tiếp nhào lên.
Giải thích là chuyện không có ý nghĩa, chỉ cần nhìn toàn thành đều là vong linh thú nhân thì lão ta lại lại lại biết rằng mình đã gây họa.
Không biết có phải là do bị nguyền rủa hay không, từ khi lão ta trở thành Vu Yêu Vương thì không phải đang gặp rắc rối cũng là đang trên đường gặp rắc rối.