Người dịch: Whistle
Câu hỏi thực tế nhất là sau khi vườn không nhà trống, việc sản xuất đã bị hủy hoại hoàn toàn, mọi người lấy gì để ăn?
Các quý tộc ở tiền tuyến thì còn tốt, họ đã có kinh nghiệm bị bộ lạc thú nhân cướp bóc, có đủ ý thức nguy cơ.
Đã dự trữ sẵn lương thực trong lâu đài từ trước, cộng thêm khoản phụ cấp mà Công quốc phát xuống, kế hoạch vườn không nhà trống sẽ được hoàn thành rất nhanh.
Nhưng khi mở rộng phạm vi "vườn không nhà trống" thì tình hình sẽ phát sinh biến hóa. Đầu tiên là sẽ rất khó nhận được các khoản trợ cấp của công quốc.
Cho dù có thể cắn răng gom đủ tài chính thì cũng không có có cách nào để biến ra nhiều lương thực như vậy ngay lập tức.
Ngay cả khi hậu phương có đủ lương thực thì cũng không thể đảm bảo rằng nó sẽ được chuyển đến lâu đài của các quý tộc trước khi đại quân thú nhân tiến đến.
Những quý tộc giàu có, có đủ ý thức nguy cơ, biết tích trữ lương từ trước, có lẽ còn có thể chịu đựng được.
Nhưng đại đa số quý tộc đều không hề nghĩ tới vấn đề này, hoặc là nói dù có nghĩ tới trước thì cũng không có đủ tài chính để hoàn thành việc dự trữ.
Thật ra sau khi chiến tranh nổ ra, các quý tộc ở khu vực phía bắc cũng từng xảy ra một làn sóng hoảng loạn tranh mua lương thực, nhưng chỉ những có quý tộc giàu có mới đủ tư cách tham gia.
Những quý tộc nghèo hầu như không đủ khả năng dự trữ được hai đến ba năm lương thực. Dù sao, với tư cách là lãnh chúa, bọn họ không chỉ phải nuôi sống bản thân, mà còn phải nuôi sống lĩnh dân.
Vụ thu hoạch mùa thu vẫn còn chưa hoàn thành, một khi áp dụng chiến thuật vườn không nhà trống toàn diện, việc sản xuất lương thực bị cắt đứt hoàn toàn, có lẽ sẽ không cầm cự được đến năm sau thì đã có người cạn kiệt lương thực rồi.
Nếu như không thể giải quyết lỗ hổng lương thực trong chiến thuật vườn không nhà trống này, cho dù là mệnh lệnh của Quốc vương thì cũng rất khó được thi hành.
Biết thì biết, nhưng Nguyên soái Hodge lại bất lực. Ai có thể dự liệu được một thành lũy kiên cố khó bị công phá nhất như Pháo đài Bethel lại bị thất thủ chứ?
Trong lòng ông ta ngoài việc đang mắng Bá tước Langton phế vật, mắng gia tộc Liberon có tiếng mà không có miếng ra thì chẳng làm được gì cả.
Cho dù có muốn tính sổ thì người ta cũng đã chết rồi. Từ tình hình trước mắt đến xem, không có bằng chứng nào cho thấy Bá tước Langton đã chạy trốn.
Chỉ cần người ta không chạy trốn, lựa chọn cùng tồn vong với lãnh địa, vậy thì có phạm phải sai lầm lớn hơn nữa cũng chỉ có thể lựa chọn tha thứ.
Thậm chí người bị truy trách cuối cùng có khả năng cao sẽ là vị tổng tư lệnh tiền tuyến như ông ta. Tội danh đều có sẵn rồi —— không cứu viện kịp thời.
Hỏi tội là không thể nào. Chỉ cần Quốc vương còn chưa nổi điên là sẽ không động đến một vị tổng tư lệnh như ông ta.
Dù có nói thế nào thì Nguyên soái Hodge cũng là người nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cho nên mới để xảy ra cục diện rối rắm này.
Sau khi ông ta thượng nhiệm, mặc dù không có thành tích nổi bật nào, nhưng ít cũng hoàn thành việc xây dựng tuyến phòng thủ mới và ngăn cản đại quân thú nhân được hai tháng mới bị người ta xé rách lỗ hổng.
Nếu so với tướng lĩnh của tuyến phòng thủ Pháo đài August thì đã được xem như một vị học sinh xuất sắc rồi.
Muốn thay người thì cũng phải có thống soái mới lợi hại hơn mới được.
Ở trước mặt nguy cơ vong quốc diệt chủng, tất cả tranh chấp đều phải gác lại phía sau. Cho dù là hắn kẻ thù chính trị, nhiều nhất cũng bị mắng hai câu là thôi.
Nếu như Nguyên soái Hudge bỏ gánh không làm, người lo lắng nhất sẽ là đám quyền quý ở vương đô.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, nhận thức được rất rõ tình hình hiện tại. Nếu như có thể chạy, có lẽ bọn họ đã vận động một cuộc di dân xuyên quốc gia từ lâu rồi.
Tiếc là, dân tự do có thể chạy trốn, nhưng những nhà quý tộc như bọn họ lại không thể chạy được. Không chỉ bọn họ không chạy được, ngay cả con cháu hậu bối cũng không chạy được.
Nếu như không hoàn thành nghĩa vụ của một quý tộc, không chỉ mất đi cơ nghiệp của tổ tiên, mà còn phải đối mặt với toàn bộ Liên minh nhân tộc truy sát.
Cũng không phải là không có cơ hội đào mệnh chạy thoát. Nhưng nhất định phải đợi đến khi thế cục triệt để sụp đổ thì mới có thể đi theo Quốc vương tiến hành chiến lược chuyển tuyến.
Theo lý mà nói, kiểu thay đổi chiến lược này thường sẽ được di chuyển đến một tỉnh dễ phòng thủ rồi tiếp tục kiên trì chiến đấu chống lại thú nhân.
Cũng có thể lựa chọn Lưu vong, chỉ là khi đối mặt với sự xâm lược của thú nhân thì tạm thời không có vị Quốc vương nào mở ra tiền lệ này.
Ba trăm năm trước, thế lực thống trị phương bắc chính là Đế quốc Quang Minh, cho dù không thể trấn ép được Đế quốc Thú Nhân thì cũng có thể chiến đấu ngang hàng không rơi vào thế hạ phong.
Sau đó đổi thành Vương quốc Alpha, một hộ dân kiên trì không chịu di dời. Quốc vương chiến tử thì không ít, nhưng lại chưa từng xuất hiện Quốc vương lưu vong.
Cùng lắm là chỉ xuất hiện một lần dời đô mà thôi. Cho dù là tình huống đặc biệt phải ra nước ngoài thì cũng sẽ nhanh chóng trở về, tiếp tục chủ trì công cuộc chống lại thú nhân.
Dựa vào thái độ ngoan cường này, Vương quốc Alpha mới nhận được sự tôn trọng của Liên minh Nhân tộc. Với sự hỗ trợ của tất cả các quốc gia, Vương quốc Alpha mới có thể đầy máu phục sinh một lần nữa.
. . .
Dừng lại một chút, giống như nghĩ tới điều gì đó, Nguyên soái Hodge vội vàng hạ lệnh:
"Thị vệ trưởng, lập tức phái người truyền tin tức về việc Pháo đài Bethel thất thủ cho các quân đoàn đang đi thay quân càng nhanh càng tốt."
Nói xong, trên trán nguyên soái Hodge mồ hôi lạnh túa ra. Suýt chút nữa là đã xem nhẹ vấn đề mấu chốt này rồi.