Người dịch: Whistle
“Theo như tin tình báo từ ám tuyến truyền tới, Hùng tộc đã bị tổn thất nặng nề trong cuộc tiến công Pháo đài Bethel, một đội quân chủ lực gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, các đội quân phụ trợ khác cũng bị tổn thất không dưới ba vạn.”
“Ngoài ra còn có nhiều vị cường giả rơi vào cái bẫy của địch nhân, vĩnh viễn nằm lại ở thành Bethel.”
“Theo phán đoán sơ bộ thì Hùng tộc không phải hung thủ. Tam Đại Hoàng Đình khác gần đây cũng không phái quân đoàn chủ lực ra ngoài, cho nên cũng có thể loại trừ.”
“Về cơ bản đã có thể xác định được đoàn kỵ binh do Royia thống lĩnh đã bị quân đoàn tinh nhuệ của nhân tộc phục kích bất ngờ.”
“Trùng hợp là trong lúc bọn họ gặp nạn thì chỉ có một đội quân nhân tộc đi ngang qua gần đó. Theo thứ tự là quân đoàn viễn chinh thứ nhất của Vương quốc Alpha và Quân đoàn số 23 mới của Người Mosey.”
“Hai quân đoàn này đã hoạt động cùng nhau được một thời gian rồi. Đội quân lần này do Ngân Nguyệt hoàng đình phái ra cũng gặp được bọn hắn ở nửa đường, kết quả cuối cùng gần như là toàn quân bị diệt.”
“Lấy thực lực của bọn hắn, nếu như có chuẩn bị từ trước, thì vẫn có thể nuốt được một đoàn kỵ binh của chúng ta."
Thân vương Butzweig phân tích với vẻ mặt ngưng trọng.
Royia là do y đề bạt, đoàn kỵ binh Behemoth mà Royia thống lĩnh cũng là bộ hạ cũ của y, có thể nói đây là lực lượng dòng chính của Butzweig.
Chưa làm được gì, chỉ là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ một lần mà đã toàn quân bị diệt, khiến cho thực lực của y bị suy yếu rất nhiều.
Nếu như không phải xác định được đây là một chuyện ngẫu nhiên, Thân vương Butzweig còn nghi ngờ là có phải Hoàng trữ Alex đang muốn mượn đao giết người, muốn mượn cơ hội lần này để gạt bỏ cánh chim của y hay không.
Đương nhiên, những điều này chỉ là suy nghĩ mà thôi. Mặc dù các cuộc nội đấu trong tộc Behemoth rất đẫm máu, nhưng còn không bại gia đến mức chỉ vì nội đấu mà tặng một đoàn kỵ binh Behemoth cho địch nhân.
Toàn bộ tộc nhân của tộc Behemoth còn chưa đủ ba mươi vạn người, một lúc mất đi một nhóm ngàn người đã là đại sự, cần phải báo cáo lên Hoàng đình.
Để xảy ra loại chuyện này, người làm thống soái tối cao như Hoàng trữ Alex cũng phải chịu trách nhiệm.
Trầm mặc hồi lâu sau, Hoàng trữ Alex chậm rãi nói: "Thân vương các hạ, chuyện này liền giao cho ngươi.”
“Tìm ra vị trí rồi giải quyết chúng đi. Dùng đầu lâu của bọn chúng để tế điện cho các dũng sĩ đã chết của chúng ta!"
Sự thật không quan trọng, mấu chốt là tìm ra mục tiêu rồi giải quyết, cho quốc nội một lời giải thích.
"Hoàng trữ điện hạ, đã xác định được vị trí của địch nhân rồi. Nhìn phương hướng thì chắc là chúng đang tiến về phía Phi Hùng bảo thay quân.”
“Tính thời gian thì hiện giờ bọn chúng đã sắp tới nơi rồi. Muốn chặn đường thì cũng đã không còn kịp nữa.”
“Phi Hùng bảo có lịch sử lâu đời hơn cả Công quốc Mosey. Các công sự phòng ngự của tòa thành này rất kiên cố, dù có cường công cũng không thể đánh hạ trong một sớm một chiều được.”
“Hơn nữa, sau chuyện Pháo đài Bethel, chúng ta cũng nên đề cao cảnh giác. Tuyệt đối không thể khinh thường nội tình của những quý tộc uy tín lâu năm của nhân tộc.”
“Tộc Behemoth ta đều là kỵ binh, không giỏi về công thành. Tốt nhất là nên tìm cơ hội thanh toán với địch nhân trong hoang dã.”
“Hơn nữa, Phi Hùng bảo cũng không nằm trong khu vực mà chúng ta phụ trách, đại quân muốn vượt giới hành động thì còn cần thương lượng với Hùng tộc nữa."
Thân vương Butzweig quyết đoán cự tuyệt.
Biết rõ có hố mà còn nhảy vào bên trong chắc chắn không phải là hành động của một trí giả.
Không thể phát huy được ưu thế của kỵ binh Behemoth, chỉ dựa vào một đám tạp binh mà đi tiến công pháo đài trọng điểm của địch nhân. Đầu của Butzweig vẫn còn chưa bị hư.
Nhiệm vụ này đã định là không thể hoàn thành, cho nên đương nhiên là không nhận.
Một đường phong trần mệt mỏi đi đến Phi Hùng bảo, nhìn qua bức tường thành cao lớn trước mắt, sắc mặt của Hudson tốt hơn rất nhiều.
Ngoài chủ thành ra, phụ cận còn có hơn chục tòa thành lũy lớn nhỏ liên kết chặt chẽ với Phi Hùng bảo.
So với chủ thành thì lâu đài này rõ ràng thiếu đi sự thăng trầm của thời gian. Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được đây là những công trình mới xây.
Rõ ràng là gia tộc Elvin đã đặt hết tâm huyết vào việc bảo vệ tòa pháo đài này. Đáng tiếc là vận khí của họ không tốt lắm, bị mất hết quân chủ lực của gia tộc ở trên chiến trường.
"Hoan nghênh Bá tước Hudson và Tử tước Raquel!"
Một giọng nói nồng nhiệt phát ra từ trong đội chào đón.
Nhưng từ cách ăn mặc được vũ trang đầy đủ của người này cùng với đội quân ở sau lưng đã chuẩn bị sẵn sàng cũng nói rõ là bọn họ không tới đây để chào mừng, mà càng giống như để chạy trốn hơn.
Có vẻ như họ không thể chờ đợi việc thay quân lần này, và cũng không muốn ở lại tiền tuyến lâu thêm nữa.
"Các hạ khách khí! Các vị đang định làm gì?"
Hudson đặt câu hỏi với vẻ mặt như không biết gì.
Gã sĩ quan trung niên nghe vậy liền cảm thấy có đôi chút xấu hổ.
Thay quân rời đi là điều bình thường, nhưng vội vã chạy trốn như vậy thì thật sự là có hơi quá.
Đều là bị ép phải như vậy, Sự thất thủ của Pháo đài Bethel đã dọa cho quân phòng thủ Phi Hùng bảo sợ vỡ mật.
Ngay cả gia tộc Liberon dốc hết toàn lực mà cũng không thể ngăn cản được bước tiến của đại quân Thú nhân, vậy thì bọn hắn lại càng không được.
Bây giờ sóng êm gió lặng chẳng qua là vì thú nhân đã thu hẹp lực lượng, chuẩn bị dồn toàn lực tấn công Pháo đài Bethel.
Trước khi trận chiến bảo vệ Pháo đài Bethel khai hỏa, quân phòng thủ của Phi Hùng bảo cũng bị lũ thú nhân đánh không ít lần. Hai quân đoàn đóng quân ở đây đã bị thú nhân hành hạ đến chết lên chết xuống.
Mãi mới chờ đến lúc thay quân chỉnh đốn, nếu như không tranh thủ thời gian bỏ chạy, chờ đại quân thú nhân giết tới thì dù có muốn đi cũng không đi được.