Người dịch: Whistle
“Đoàn trưởng, trong rừng hết thảy đều bình thường. Vừa rồi chỉ có hai con hươu hoang đang đánh nhau, đã bị huynh đệ chúng tôi thu thập rồi. Đây chính là chiến lợi phẩm, vừa vặn hiến cho......”
Gedi chỉ vào hai con hươu hoang đang nằm trên mặt đất, mặt mày hớn hở nói. Đáng tiếc là trò xiếc này không thể lừa được Hudson.
Hai con hươu hoang đánh nhau mà có thể làm cho đàn chim bay trên không trung không dám hạ xuống? Chắc chỉ có mấy tên dế nhũi chưa từng tiếp thụ giáo dục quân sự mới tin tưởng những lời này.
Cho dù muốn lấy lý do thì ít nhất cũng phải chọn một loại như ma thú đánh nhau a. Bất quá nếu như thật sự là ma thú thì hai gã trước mắt này sẽ không thể nào trở về một cách hoàn hảo như vậy.
Khả năng thu mua cũng không lớn, hai người trước mắt này chỉ là do Hudson tùy ý sai khiến, không thể nào trùng hợp đến mức sai khiến hai tên phản đồ cùng một lúc được, nếu không thì vận may này cũng quá nghịch thiên.
Huống chi mua chuộc nông nô làm phản đồ là chuyện mà chỉ có những kẻ đã nốc hết bảy tám chai rượu mới làm ra được.
Xem thần sắc của hai người thì không giống như đang nói láo. Một tia sáng lóe lên, Hudson lập tức hiểu rõ.
Có thể khống chế được hai người này trong thời gian ngắn như vậy chỉ có sức mạnh siêu phàm mà thôi.
Nhưng Hudson lại không biết là rốt cuộc địch nhân đã thi triển thủ đoạn gì, dù sao lý trí cũng nói cho hắn biết là đừng nên tham gia náo nhiệt.
“Được rồi, đặt đồ xuống chỗ này, hai người đi xuống nghỉ ngơi trước đi! Chờ sau khi bổn đoàn trưởng dùng cơm thì sẽ tiếp tục xuất phát.”
Nhìn hai người này rời đi, khóe miệng Hudson lộ ra một nụ cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là bị người khống chế. Binh sĩ bình thường đều biết quy củ của đoàn trưởng Hudson, làm gì có chuyện sau khi xây dựng xong cơ sở tạm thời liền sẽ tiếp tục vội vàng lên đường chứ?
Muốn chờ thì cứ từ từ chờ đi. Tốt nhất là chờ tới ngày mai luôn, xem ai kiên nhẫn hơn.
Nhìn hai con hươu hoang đang nằm trên mặt đất, Hudson bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc dù thịt hươu này rất tươi, nhưng hắn lại không dám ăn cái thứ không rõ lai lịch này.
Có rất nhiều thủ đoạn có thể ám toán người khác trong thế giới siêu phàm này, ai biết hai con hươu hoang do phản quân đưa tới này có bị động tay chân gì không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt của lão già áo xám ngày càng khó coi. Bụng đói kêu vang, tinh thần khẩn trương cực độ mai phục hơn nửa ngày trời, kết quả liền phát hiện địch nhân mới tới cửa ra vào, nhưng lại không chịu đi quai.
Liếc mắt nhìn gương mặt của những binh sĩ bị kìm nén đến đỏ bừng, lão già áo xám khóc không ra nước mắt. Vừa rồi rõ ràng đã thu được tín hiệu rồi, nên lão ta mới cho đám binh sĩ ăn Dũng Khí Dược Tề, nhưng đợi hoài đợi mãi vẫn không thấy địch nhân đi qua.
Nước đổ khó hốt, hiện giờ thì dược hiệu cũng đã bắt đầu phát tác, nếu như địch nhân còn không tới, chờ một lúc nữa thì dược hiệu sẽ hết hiệu lực.
Loại dược tề cưỡng ép đề cao dục vọng chiến đấu của binh sĩ thì làm sao có thể không có di chứng được?
Cho dù là người có cơ thể cường tráng đến đâu, một khi bị kích thích một cách điên cuồng như vậy thì cũng phải uể oải một khoảng thời gian.
Nếu như chờ dược hiệu trôi qua, binh sĩ tới thời kỳ suy yếu, khi đó địch nhân lại giết tới thì bỏ mẹ rồi.
Hay là cường công luôn đi, đây là một vấn đề rất đáng để suy ngẫm. Mặc dù ngoài miệng thì lão ta cứ trào phúng quý tộc vô năng theo thói quen, nhưng là kẻ thất bại cũ, ở sâu trong nội tâm lão ta lại đang rất kiêng kị.
Từ khi Khô Lâu Hội được thành lập đến nay đã có hơn hai trăm năm lịch sử huy hoàng, sở trường của Khô Lâu Hội vẫn luôn là chiến thuật biển người. Còn về chiến thuật lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mang theo hai ngàn “tinh nhuệ” cưỡng ép tập kích một doanh trại có hơn bốn ngàn người của liên quân quý tộc được xem như một chuyện vô cùng nguy hiểm.
“Đại Tế Ti, địch nhân chậm chạp không tới, có thể là chúng ta đã bị bại lộ rồi không?”
Lời nói của gã nam tử trung niên này làm cho sắc mặt của lão già áo xám trầm xuống. Lão ta lập tức lắc đầu: “Không thể nào! Ta vẫn còn có thể cảm ứng được, bọn hắn đang sống rất tốt, nếu như bại lộ thì tuyệt đối không thể nào sống tốt được như vậy.”
“Chắc là quan chỉ huy của quân địch sống quá xa hoa lãng phí mục nát, ăn uống no đủ liền không muốn lên đường.”
Nghĩ tới đây, lão già áo xám đột nhiên cảm thấy buồn bực không thôi. Lão ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ là cuộc sống xa hoa lãng phí của quý tộc lại có thể trở thành nguyên nhân thất bại của kế hoạch này.
“Đại Tế Ti, thời gian của dược hiệu đã qua hơn phân nửa, nếu nhu đã phục kích thất bại, vậy thì chúng ta cường công thôi!”
“Chúng ta đã chuẩn bị sẵn lửa địa ngục rồi, chỉ cần có thể vọt vào bên trong thiêu hủy lương thảo của địch nhân thì trận chiến này chúng ta thắng chắc.” Nam tử trung niên khuyên bảo.
Vất vả lắm mới phát hiện được đội vận lương của địch nhân, không công từ bỏ như vậy thật sự là quá thiệt thòi, thà rằng dứt khoát đánh cược một phen.
Lão già áo xám cũng là ngoan nhân, trước đó ở cứ điểm Ethel cũng đã quyết đoán từ bỏ một đội quân gồm mấy vạn người, huống chi bây giờ chỉ là hai ngàn quân “tinh nhuệ” mà thôi.
“Cường công không phải cách làm của người thông minh. Chúng ta làm bộ rút lui, cố ý lộ ra sơ hở để dẫn dụ đối phương lao ra công kích.”
Trong ánh mắt sùng bái của mọi người, lão ta mang theo phản quân từ trong rừng cây lùi lại rồi tùy tiện xuất hiện ở trong tầm mắt của đội vận lương.