Người dịch: Whistle
Trong doanh trại, Hudson vừa nhận được tin tức của phản quân liền lập tức xuất hiện ở trên đài nhìn ra xa.
Nhìn xem đám phản quân tràn đầy sơ hở khắp bốn phía, Hudson dám khẳng định, nếu như có một đội quân tinh nhuệ trong tay, hắn chắc chắn sẽ lao ra giành lấy cái chiến công dâng tới tận miệng này.
Về phần hiện giờ, khi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của các binh sĩ thì hắn liền quả quyết từ bỏ cái suy nghĩ mê người này.
Cơ hội chỉ dành cho những người có thực lực. Với cái đám ô hợp dưới trướng này của mình, cho dù có đánh ra ngoài thì chỉ có trời mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì.
“Trói hai tên phản đồ Gedi, George lại rồi treo ở trước cửa doanh, toàn quân bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, cung tiễn thủ, ném mâu thủ chia ra chọn vị trí, đợi mệnh lệnh của ta rồi lập tức phát động công kích.”
Chung quy vẫn là mềm lòng một trận, Hudson không có trực tiếp chặt đầu của hai thằng xui xẻo này. Nhưng vì sự an toàn của doanh trại, hắn chỉ đành đặt hai tên này ở dưới mí mắt của mình.
Nhìn thấy chuyển động chậm chạp của địch nhân, Hudson đều cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Vậy mà lại chơi trò “dụ địch”, thật sự là xem trọng hắn quá rồi?
Cố thủ doanh địa mà trong lòng còn đang rối loạn tùng phèo. Chủ động xuất kích, không uống cái bảy, tám chai thì tuyệt đối không dám nghĩ.
Sau khi suy nghĩ một chút, Hudson quyết định lại cho địch nhân một chút tự tin. Hắn lập tức hạ lệnh: “Đóng chặt cửa doanh, thổi kèn lệnh xung kích!”
Hai chuyện không hề mâu thuẫn. Nếu như là quân chính quy thì còn lo lắng sẽ đả thương sĩ khí. Nhưng với đám binh sĩ của quân đoàn số 5 đang ở trong doanh trại hiện giờ thì hắn hoàn toàn không hề lo lắng về phương diện này.
Không phải là Hudson đang tự diệt uy phong của mình, mà là đám binh sĩ dưới trướng của hắn cũng chẳng có bao nhiêu người hiểu được hàm nghĩa của tiếng kèn này là gì.
Truyền lệnh đều nhờ rống, những cách thức khác đều là vô dụng. Nếu như không phải vì vẻ bề ngoài thì ngay cả ti hào binh cũng không được phân phối.
Một cảnh tượng lúng túng liền xuất hiện, sau khi tiếng kèn xung kích vang lên, không chỉ binh sĩ trong trận doanh của mình ngơ ngác, mà ngay cả đám quân địch ở phía đối diện cũng đang sững sờ. Dù sao cũng đều là nông nô vừa buông cuốc, ai cũng như nhau thôi, chẳng có kiến thức gì nhiều.
Binh sĩ ngơ ngác thì cũng thôi, quan trọng là ngay cả sĩ quan ở phía đối diện cũng đang tỏ ra sững sờ, thực sự là không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hudson trực tiếp trợn tròn mắt. Đừng có chơi nhau như vậy chứ, phân biệt tiếng kèn chính là kiến thức quân sự cơ bản nhất a.
Thật đáng tiếc, phản quân lại không có hề thường thức. Hudson vốn định lợi dụng tiếng kèn xung kích để địch nhân một hồi, kết quả lại xuất hiện tình cảnh đàn gảy tai trâu ngoài đời thực.
Hắn có thể chắc chắn, nếu như bây giờ đại quân mà lao ra ngoài thì nhất định có thể đánh cho địch nhân không kịp trở tay, thu hoạch sẽ không nhỏ.
Hudson chần chờ một chút rồi vẫn quyết định từ bỏ. Một người theo chủ nghĩa hòa bình như hắn thì vẫn ít chém giết cho thỏa đáng.
Trơ mắt nhìn phản quân rời đi, không thấy có người ra ngoài truy kích. Sắc mặt của lão già áo xám trốn ở trong rừng cây quan sát đột nhiên âm trầm đến đáng sợ, kế hoạch của lão ta lại tiếp tục thất bại.
Từ khi bắt đầu quyết định phục kích đội vận lương này, đây đã là kế hoạch thất bại lần thứ ba liên tiếp của lão ta rồi, hoàn toàn không phù hợp với thân phận của một vị trí giả trong Khô Lâu Hội.
Không có cách nào, vận khí không tốt gặp được một đối thủ có cấp bậc “cẩu” vương, mặc cho lão ta có thi triển muôn vàn tính toán, người ta vẫn bất động như núi.
“Truyền lệnh xuống, toàn quân cường công doanh trại của quân địch. Rick, sau khi đại chiến bùng nổ, ngươi dẫn người từ bên cánh lặng lẻ lẻn vào, dùng lửa địa ngục cố gắng thiêu hủy lương thảo của quân địch.”
Lão giả áo xám lạnh lùng nói.
Không thể nào kéo dài thêm được nữa, nếu không khi qua thười gian tác dụng của dược tề, phản phệ mà bộc phát thì bỏ mẹ. Lão ta chắc chắn là địch nhân sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng này.
Thay vì thiệt hại không không tám trăm lính “tinh nhuệ”, lão ta lựa chọn đánh cược một lần. Lão giả áo xám cắn răng, cầm cây pháp sư trượng lên, mang theo vài tên hộ vệ thân tín bước ra khỏi rừng cây.
Lão ta thật sự là rất bất đắc dĩ nên mới lựa chọn đích thân ra tay. Có thể trở thành Đại Tế Ti của Khô Lâu Hội đương nhiên là người có mưu trí vô song.
Nhưng cuộc chiến lần trước ở cứ điểm Ethel toàn quân bị diệt đã làm cho không ít người trong hội buông lời chỉ trích, lão ta chỉ có thể dựa vào uy vọng ngày trước để đè ép xuống.
Chuyện này chỉ có một lần. Nếu như thất bại lần thứ hai, đám mãng phu có ánh mắt thiển cận trong hội kia chắc chắn sẽ thừa cơ làm loạn.
Từ trước tới giờ, tổ chức tà giáo đều không phải là một thế lực dễ lăn lộn. Sự tàn khốc của các cuộc tranh đấu nội bộ còn vượt quả cả tưởng tượng của người thường. Trong Khô Lâu Hội, kẻ thất bại sẽ không có quyền được sống.
......
“Xông lên!”
Dưới tác dụng của Dũng Khí Dược Tề, binh sĩ phản quân thể hiện ra tinh thần không biết sợ, hô hào khẩu hiệu lao về phía doanh trại.
Đây là lần đầu tiên Hudson độc lập chỉ huy tác chiến, hắn vốn đang cảm thấy áp lực như núi, nhưng khi nhìn thấy địch nhân trực tiếp khởi xướng xung kích một cách ngu ngốc đến vậy thì nỗi lo lắng trong lòng hắn lại rơi xuống.
“Đội cung tiễn thủ đầu tiên chuẩn bị, phóng!”
Tiếng nói vừa phát ra, hơn một trăm mũi tên cao thấp không đều bay ra ngoài. Một vài tên binh sĩ phản quân xông lên đầu tiên lập tức bị bắn trở thành con nhím.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hudson âm thầm vui mừng. Không uổng công hắn tập hợp toàn bộ thợ săn trong quân lại, mặc dù không thể chỉnh tề như một, nhưng ỉt nhất thì độ chính xác cũng không tệ lắm.
“Đội cung tiễn thủ thứ hai chuẩn bị, phóng!”
“Đội cung tiễn thủ thứ ba chuẩn bị, phóng!”