Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 527 - Chương 527 - Đại Chiến Bắt Đầu (5)

Chương 527 - Đại Chiến Bắt Đầu (5)
Chương 527 - Đại Chiến Bắt Đầu (5)

Người dịch: Whistle

"Sợ cái gì, ngươi còn dám dạy ta làm việc thì sợ cái gì. Thomas, còn có chuyện gì mà ngươi không dám làm không?"

Giọng nói như cười mà không phải cười của Công tước Daniel chẳng khác nào lại giội cho Thomas giội một chậu nước lạnh, làm cho y lạnh toát cả người.

Đại danh Công tước mặt lạnh là như sấm bên tai tong Đế quốc Thú Nhân. Ngoại hiệu này không chỉ vì ông ta làm người lạnh lùng, mà còn dùng một đao một thương giết ra tới.

Từ khi xuất đạo đến nay, Công tước Daniel đã từng chỉ huy qua mấy chục trận đánh lớn nhỏ khác nhau, cho dù có đối mặt với loại địch nhân nào thì cũng không hề bại trận.

Chiến tích chói lọi này đã nâng ông ta lên thần đàn, nắm giữ địa vị vô cùng quan trọng trong Ngân Nguyệt hoàng đình.

Khuyết điểm duy nhất chính là làm người quá lạnh lùng vô tình, dụng binh đánh trận thích chuyên quyền độc đoán, chuyện gì cũng thích tự mình quyết định, chưa từng nghe ý kiến của bất kỳ kẻ nào.

Trong ánh mắt lạnh lùng còn có thêm một sự kiêu ngạo bẩm sinh, dường như trên đời này chỉ có một mình ông ta là người thông minh, những kẻ khác chỉ là vật làm nền.

Nhưng trên thực tế thì đúng là như thế, vô số án lệ kinh điển cuối cùng đã chứng minh rằng Công tước Daniel đã đúng.

Gặp phải một vị chủ soái như vậy, tướng lĩnh không cần phải có tư tưởng, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh, trở thành người chấp hành là được.

"Thomas, nên nhớ rằng ngươi là quân đoàn trưởng của kyj binh Ngân Nguyệt Lang tộc ta, không phải là quân đoàn trưởng của kỵ binh Behemoth. Tộc Behemoth bị tổn thất thì có liên quan gì với ngươi!"

Nghe xong lời cảnh cáo của Công tước Daniel, vẻ mặt u ám của Thomas lập tức thay đổi tươi tắn hơn.

Từ trước tới giờ, vị này đều chưa bao giờ nói nhảm với người khác, hiện tại chịu chỉ điểm y, cũng mang ý nghĩa là y còn có giá trị bồi dưỡng.

"Tạ ơn công tước các hạ chỉ điểm, Thomas chắc chắn sẽ không quên..."

Những câu nói thể hiện sự quyết tâm còn chưa được nói xong thì đã bị Công tước Daniel phất tay ngắt lời: "Bây giờ có thể xuất chinh rồi, nhưng không phải đi cứu viện đại quân Behemoth, mà là lao thẳng đến đại doanh của đại quân nhân tộc.”

“Đều là đại doanh, nhưng những vật tư có trong đại doanh của nhân tộc sẽ phong phú hơn đám quỷ nghèo Behemoth kia nhiều.”

“Thomas, nhiệm vụ lần này liền giao cho ngươi. Cướp toàn bộ vật tư trong doanh trại nhân tộc về đây cho ta, tiện thể cứu viện luôn đại quân Behemoth.”

“Còn về phía Thân vương Butzweig thì không cần ngươi phải nhọc lòng. Đại quân chân chính của tộc Behemoth vẫn còn đang trên đường chạy tới, mấy vạn pháo hôi vốn chỉ là mồi nhử của Butzweig thôi.”

“Chẳng qua bởi vì con cá câu được quá lớn, bọn hắn không nuốt một mình được, cho nên mới mời chúng ta cùng nhau hành động.”

“Đều là những tính toán rỗng tuếch không có giá trị thực tế. Cho dù kế hoạch thành công, cuối cùng vẫn phải dùng thực lực để chiến đấu với nhân tộc!"

Biết được chân tướng, sắc mặt của Thomas lại biến đổi. Y có nằm mơ cũng chẳng ngờ là tộc Behemoth dám chơi lớn như vậy, mấy vạn đại quân nói không cần liền không cần.

Nhớ đến chuyện một đoàn kỵ binh Behemoth bị tiêu diệt trước đó, Thomas lập tức hiểu rõ, tộc Behemoth đang muốn trả thù.

Kẻ đầu têu là quân đoàn thứ nhất của Vương quốc Alpha thì đang núp trong Phi Hùng bảo không ra, muốn báo thù thì chỉ còn cách cường công thành lũy.

Nhưng có thể làm được hay không là một chuyện, quan trọng là chiến lược bây giờ của Đế quốc Thú Nhân là phải đánh hạ thành Dapest, mau chóng hủy diệt Công quốc Mosey, vốn chẳng có thời gian lãng phí với Phi Hùng bảo.

Không tìm thấy chính chủ để báo thù, dùng những quân đoàn viễn chinh khác của Vương quốc Alpha để khai đao thì cũng giống vậy. Vừa có thể lập được hiển hách công huân, lại có thể dùng hành động thực tế để nói cho thế nhân biết —— Đừng nên khinh nhục tộc Behemoth!

...

Viện binh còn đang ở trên đường, nhưng tình thế trên chiến trường đã ngày càng rõ ràng.

Đại quân thú nhân tan rã đã lui trở về trong doanh trại. Nếu như không có kỵ binh Behemoth ở bên cạnh đốc chiến, sợ là bọn chúng sẽ bị tan rã sớm hơn nhiều.

Viện binh không đến kịp, cái gọi là cầm cự một giờ rồi rút lui cũng đã trở thành một cái bánh vẽ.

Thấy chuyện này thất bại, ngoài việc phàn nàn trong lòng là đồng minh không đáng tin cậy ra thì Thân vương Butzweig cũng chỉ đành đích thân thống lĩnh kỵ binh Behemoth xuất kích.

Đại quân viễn chinh mất đi trận hình bảo vệ giống như bị lột sạch quần áo đang chờ lấy bọn chúng đến...

Chỉ trong tích tắc, kỵ binh Behemoth đã xông vào trong quân viễn chinh rồi triển khai một trận đồ sát của kỵ binh đối với bộ binh.

Vương tử Caesar vừa rồi còn đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng đã trực tiếp bị một chậu nước lạnh này giội cho tỉnh lại.

Lý trí nói cho y biết, kỵ binh Behemoth chính là kỵ binh Behemoth, dù là binh lực hiện giờ còn không đủ bốn ngàn, nhưng lại có thể uy hiếp được mấy vạn đại quân.

"Truyền lệnh xuống, toàn bộ kỵ binh xuất kích, đi kiềm chế kỵ binh Behemoth.”

“Ra lệnh cưỡng chế các quân đoàn trưởng tổ chức quân đội dưới quyền bày trận, phối hợp với kỵ binh cùng nhau bao vây tiêu diệt đoàn kỵ binh Behemoth này!"

Mệnh lệnh truyền ra, ba ngàn kỵ binh đã chuẩn bị sẵn sàng liền lập tức lao đến hậu phương của kỵ binh Behemoth bằng tốc độ nhanh nhất và phát động tấn công.

Hành động truy sát bại binh của thú nhân đột nhiên chậm lại. Dưới sự tổ chức của các sĩ quan quý tộc, một vòng vây cực lớn đang dần thành hình.

Dù cho có dũng mãnh thiện chiến thế nào thì cũng sợ chiến thuật biển người. Cuộc chiến vừa rồi đã khiến cho binh sĩ quân viễn chinh tiêu hao không ít thể lực, nhưng cũng làm đại chấn sĩ khí quân tâm.

Sau một lúc bối rối, dưới sự tổ chức của sĩ quan quý tộc, quân viễn chinh đã nhanh chóng khôi phục trật tự.

Từng phương trận trăm người liên tục xuất hiện trên chiến trường, dựa vào lực lượng trận pháp để đối chọi với kỵ binh Behemoth.

Bình Luận (0)
Comment