Người dịch: Whistle
Trong doanh trại của đại quân thú nhìn, nhìn đại quân nhân tộc xuất hiện ở phía chân trời, Thân vương Butzweig cười lạnh một tiếng, tự lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng đã ra rồi!"
"Truyền lệnh xuống, để thủ lĩnh của các bộ lạc mang theo quân đội tự do xuất kích.”
“Ta mặc kệ bọn hắn đánh như thế nào, nhưng nhất định phải cầm cự được một giờ thì mới có thể rút lui!”
“Satuk, truyền tin cho bạn cũ của chúng ta, nói cho bọn họ là cá đã sa lưới, có thể kéo rồi. . ."
"Giết!"
"Giết!"
...
Trong một rừng tiếng la hét, hai đội quân đánh giáp lá cà với nhau trên một vùng đồng bằng.
Vương tử Caesar chủ động phát động tấn công. Y bày đủ trận hình tấn công, quân viễn chinh vẫn có một chút sức chiến đấu.
Ngay khi trận chiến đẫm máu bắt đầu, quân viễn chinh đã đoạt được quyền chủ đạo trên chiến trường, trực tiếp áp chế đại quân thú nhân lấy bộ lạc làm đơn vị.
Thân vương Butzweig đang cưỡi trên chiến thú nhìn thoáng qua chiến trường với ánh mắt hờ hững và lạnh lùng, dường như những kẻ đang chiến đấu này không phải là thuộc hạ của y vậy.
Vốn dĩ y nên xuất kích vào lúc này để quấy rối hai bên cánh của quân viễn chinh, chia sẻ áp lực cho kỵ binh Behemoth, nhưng giờ phút này, Butzweig lại không có ý định hành động.
Kỵ binh Behemoth bất động, Vương tử Caesar cũng không dám để kỵ binh của mình vọng động.
Đều là đối thủ cũ, quân đội của vương quốc Alpha đã có biện pháp để đối kháng với kỵ binh Behemoth trong tình huống kỵ binh nhà mình ở vào thế hạ phong.
Nếu như kỵ binh không thể đánh trực diện, vậy thì dùng bộ binh ở bên cạnh yểm trợ hỏa lực. Không cần phải xông lên liều mạng với địch nhân, chỉ cần kỵ binh còn tồn tại thì chính là uy hiếp lớn nhất.
Quân viễn chinh cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị khi dám khởi xướng chiến dịch này. Những vũ khí tầm xa nhằm vào kỵ binh Behemoth đã được chuẩn bị một chút, chỉ là số lượng không đủ nhiều.
Có rất nhiều thứ đều không nhất thiết phải có số lượng nhiều. Tộc Behemoth có nhân khẩu thưa thớt, chuyện này làm cho các quan chỉ huy của tộc Behemoth nhất định phải trân trọng từng vị binh sĩ.
Quân đội nhân tộc có thể hi sinh mấy ngàn, thậm chí là mấy vạn kỵ binh để đổi lấy một trận chiến thắng lợi về mặt chiến lược, nhưng tộc Behemoth thì không được.
Đối với tộc Behemoth mà nói, Một trận chiến có thương vong nặng nề đã là một thất bại về mặt chiến lược rồi, cho dù kết quả có huy hoàng đến đâu đi nữa.
Thời gian trôi qua, đại quân thú nhân bị đánh phải liên tục lùi lại phía sau, tình thế trên chiến trường ngày càng có lợi cho quân viễn chinh.
Địch nhân sắp tiêu đời, Vương tử Caesar đương nhiên là cảm thấy mừng rỡ trong lòng. Nếu như không phải vì có giáo dưỡng tốt đẹp thì y đã không nhịn được mà cười thành tiếng rồi.
Chỉ là y không để ý rằng khi quân viễn chinh tiếp tục tiến lên phía trước thì đội hình của phe mình cũng trở nên phân tán.
Trên chiến trường cục bộ, vì có thể truy sát bại binh thú nhân, có binh sĩ thậm chí còn chủ động bỏ qua trận hình.
Thắng lợi quá dễ dàng luôn dễ khiến người ta cảm thấy tự mãn. Theo đại quân thú nhân liên tục bại lui, những sơ hở mà quân viễn chinh để lộ cũng càng lúc càng lớn.
...
Trong doanh trại của Ngân Nguyệt Lang tộc, một quân đoàn kỵ binh tinh nhuệ, hai binh đoàn lang kỵ binh bình thường đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Công tước Daniel ra lệnh là sẽ xuất phát.
Bọn chúng chính là đội quân thú nhân cách doanh trại của tộc Behemoth gần nhất, cũng là đội quân có tính cơ động mạnh nhất trong đại quân thú nhân. Lúc này, khi nhìn thấy quân đồng minh đang rơi vào tình trạng khổ chiến, theo lý mà nói, Công tước Daniel phải ra lệnh tiếp viện ngay lập tức mới phải.
Nhưng hành động của ông ta lại làm cho người ta xem không hiểu. Muốn nói không đi tiếp viện đi, thì ông ta lại hạ lệnh cho thủ hạ toàn chuẩn bị sẵn sàng xuất phát; nhưng muốn nói là xuất binh tiếp viện thì ông ta lại chậm chạp không chịu hạ lệnh.
Dù là trong nội bộ của Ngũ Đại Hoàng Đình thú nhân tràn đầy mâu thuẫn, nhưng dưới áp lực của nhân tộc, bọn họ đã đoàn kết với nhau trong vô số năm trời.
Bây giờ lại là giai đoạn quan trọng trong cuộc đại chiến giữa hai tộc, mọi người đều đồng thời chấp hành nhiệm vụ công phá thành Dapest. Từ một ý nào đó mà nói, hố đồng minh cũng chính là đang hố bản thân mình.
Trên chiến trường binh quý thần tốc, nếu như tới chậm một chút, hố tộc Behemoth một trận thì còn có thể kiếm cớ ứng phó.
Nhưng cứ ngồi nhìn đại quân Behemoth chém giết với nhân tộc mà lại chậm chạp không chịu hành động như vậy. Lỡ như không cẩn thận chơi quá mức, làm cho đại quân Behemoth tiêu tùng, vậy thì sẽ không thể nào hạ màn được.
"Công tước các hạ, nên hạ lệnh xuất chinh rồi. Thân vương Butzweig đã phái người tới hối thúc chúng ta hai lần rồi.”
“Nghe nói đại doanh trung quân của họ đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tan rã, nếu chậm thêm nữa là sẽ không kịp."
Thomas tiến lên nhắc nhở.
Quân đội đã tập hợp từ sáng sớm, đợi ở đây hai ba tiếng đồng hồ, nhưng lại không thấy chủ soái hạ lệnh xuất kích, mọi người đều không kìm nén được nữa.
Thomas là quân đoàn trưởng của quân đoàn tinh nhuệ, y chỉ đành trở thành chim đầu đầu trong ánh mắt mong chờ của đám đồng liêu.
Chẳng qua khi y vừa dứt lời liền bị ánh mắt bén nhọn của Công tước Daniel nhìn chằm chằm, y liền bắt đầu cảm thấy hối hận.
Thomas biết rõ tính tình của chủ soái mình không tốt, từ trước đến nay đều có tác phong nói một không hai, đặc biệt là trong việc chỉ huy quân sự, không dung được người khác nói này nói kia, vậy mà y lại còn dám đâm đầu vào.
"Thật sao, nếu ngươi cảm thấy hiện giờ nên xuất chinh thì cứ tự mình xuất chinh đi!"
Giọng nói lạnh như băng này rơi vào trong tai Thomas giống như sấm sét giữa trời quang. Y nghĩ lại thủ đoạn của Công tước Daniel, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.