Người dịch: Whistle
Ngày thường mà gặp được loại chuyện tốt này, tất cả mọi người đều sẽ tranh đoạt đến bể đầu.
Nhưng tình huống lần này thì lại rất đặc biệt, đám vương công đại thần vậy mà lại học được cách khiêm nhường, cả đám đều thể hiện ra vẻ nho nhã lễ độ, không hề có ý định đoạt quyền.
"Nếu tất cả mọi người đều đã khiêm nhường như vậy, không có người nguyện ý đứng ra đảm nhiệm đại thần phụ chính, vậy thì chúng ta cứ chờ quốc vương bệ hạ tỉnh lại rồi nói.”
“Còn về phần giải quyết hậu quả, bây giờ đã rất cấp bách, chúng ta nhất định phải đưa ra một kế sách chung càng nhanh càng tốt.”
“Mọi người cứ dứt khoát nói ra suy nghĩ và ý kiến của cá nhân mình đi, sau đó tất cả các bộ trưởng có mặt cùng nhau biểu quyết để chọn phương án có tỷ lệ ủng hộ cao nhất làm kết quả của quyết định cuối cùng."
Tể tướng Herceg cười khổ nói.
Thế cục bây giờ vô cùng bất lợi với Công quốc, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào hoàn cảnh nước mất nhà tan.
Không ai muốn chịu trách nhiệm lớn như vậy cả.
Cuộc chiến bảo vệ thành Dapest sắp mở màn rồi. Từ tình huống trước mắt đến xem thì khả năng có thể phòng thủ thành công là cực kỳ bé nhỏ.
Ai đứng ra chủ trì đại cục thì cũng có nghĩa là người đó phải gánh chịu trách nhiệm nếu thành Dapest thất thủ. Phần lớn trách nhiệm về sự sụp đổ của Công quốc cũng sẽ được đổ lên đầu người này.
Một khi phải mang một nỗi oan ức lớn như vậy thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện cởi bỏ. Có tiếng xấu, dù là tiếng xấu muôn đời cũng chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là tương lai sẽ bị thanh toán.
Không chỉ bản thân phải chịu trách nhiệm, ngay cả gia tộc cũng sẽ không thoát khỏi liên quan. Một khi trò chơi chính trị được bắt đầu thì sẽ không còn đường lui, đừng trông chờ vào việc mọi người có thể thủ hạ lưu tình.
Người khác có thể tránh né, nhưng người làm Tể tướng như Herceg thì lại không né được. Vì giảm xuống trách nhiệm của bản thân, lão ta bèn kéo mọi người lại để cùng nhau đưa ra quyết định.
Đám người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi gật đầu ngầm thừa nhận. Đây không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng lại là biện pháp hiệu quả nhất vào lúc này.
Dù sao thì việc tập thể đồng thời đưa ra quyết định và chia sẻ trách nhiệm cũng còn tốt hơn là không ngừng từ chối, nếu sai thì tất cả mọi người đều bị suy yếu.
Thấy không có người phản đối, Tể tướng Herceg kiên trì đề nghị:
"Nếu mọi người đã khiêm nhường như vậy thì để ta nói ra cách nhìn của bản thân trước. Tình thế hiện giờ của công quốc đang vô cùng gian nan, nhất định phải làm được mấy chuyện sau đây:
“Đầu tiên, quốc vương bệ hạ hiện giờ không thể xảy ra chuyện được. Việc này có liên quan đến sự ổn định lòng người trong Công quốc, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực cứu giúp.”
“Ai có bảo vật gì kéo dài tính mạng thì cứ lấy ra hết đi! Bây giờ không phải là lúc để so đo sự được mất của cá nhân.”
“Có trả giá thì có hồi báo, tất cả những người ở đây có thể làm chứng, sau này Công quốc sẽ tiến hành đền bù.”
“Tiếp theo, nhất định phải triển khai hệ thống phòng thủ thành Dapest ngay lập tức.”
“Xem xét tình hình hiện tại, nếu như không giữ được thành Dapest thì Công quốc vẫn còn phải tiếp tục kiên trì chiến đấu, vì vậy thủ đô thứ hai tạm thời cũng cần được xem xét....."
Một loạt các đề xuất, hầu hết đều là những cách ứng phó tiêu cực, nhưng điều kỳ diệu là không có người nào phản hồi cả.
Những đề xuất cực kỳ bi quan này đã được đa số những người có mặt ở đây tán thành, hiển nhiên là trận đại chiến vừa rồi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến ban lãnh đạo cấp cao của Công quốc Mosey.
"Tể tướng các hạ, chuyện khác đều có thể làm được, duy chỉ có việc rút quân đang đóng ở tuyến phòng thủ Terence về là chuyện không thể được.”
“Không nói đến việc rút đại quân về và sự an toàn của người dân trong lâu đài ở tiền tuyến. Chỉ tính riêng việc rút người về thôi đã là một vấn đề lớn rồi.”
“Nên biết là hiện giờ đại quân thú nhân đã tiến sâu vào nội địa Công quốc, một khi đại quân tiền tuyến rời khỏi pháo đài, vận mệnh đang chờ đợi bọn họ chính là bị đại quân thú nhân hai mặt vây công.”
“Cho dù đại quân tiền tuyến có thoát khỏi cuộc vây công của đại quân thú nhân thì cuối cùng cũng sẽ không còn bao nhiêu quan binh có thể sống sót về tới đây.”
“Mặc dù tình thế của Công quốc đã sụp đổ, nhưng mà Liên minh nhân tộc vẫn còn đang thảo luận về việc xuất binh, sớm muộn gì cũng có sẽ có ngày lấy lại được quốc thổ mà chúng ta đã đánh mất hiện giờ.”
“Vì tương lai của Công quốc, bảo tồn sinh lực là chuyện vô cùng cần thiết.”
“Trước khi chiến đấu chúng ta cũng đã tích trữ không ít lương thảo và vật tư ở trong pháo đài tiền tuyến, cho dù đại quân thú nhân cắt đứt liên lạc với hậu phương thì quân phòng thủ cũng có thể cầm cự được một khoảng thời gian.”
“Chúng ta liền ra lệnh cho bọn họ tiếp tục giữ vững pháo đài, nếu có cơ hội thì cứ chủ động xuất kích.”
“Nếu như vật tư hao hết không chịu nổi nữa, bọn họ có thể tự do lựa chọn phương hướng phá vây."
Martins thận trọng đề nghị.
Là Bộ trưởng bộ quân vụ, ông biết rõ hơn hầu hết những người có mặt tại đây rằng quân đội của Công quốc Mosey sẽ yếu ớt như thế nào nếu không có bức tường thành bảo vệ.
Đối với mặt thú nhân uy hiếp, tướng lĩnh quân phòng thủ nhất định sẽ cố gắng thao luyện binh lính ở trong pháo đài.
Không hy vọng tất cả bọn họ có thể trở thành quân tinh nhuệ, chỉ cần có một phần mười nông nô binh được bồi dưỡng thành binh lính hợp cách cũng là một việc có ý nghĩa trọng đại đối với Công quốc Mosey rồi.
Trong những lúc nguy cấp như thế này, chỉ huy từ xa chính là việc làm không chịu trách nhiệm đối với mạng sống của tất cả mọi người. Uỷ quyền mới là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.
"Bá tước Martins nói không sai, vào những thời điểm như lúc này này, để quân phòng thủ rút lui sẽ nguy hiểm ở lại cố thủ.”