Người dịch: Whistle
Đối mặt với một vị Caesar III cường thế, tất cả mọi người đều bất lực. Vậy thì cũng chỉ có thể níu lấy vương tử dễ bắt nạt mà hạ thủ, dùng chuyện này đến bàn điều kiện với Quốc vương.
Biết cũng không có nghĩa là hiểu, ở trong vòng xoáy phong ba, không phải ai cũng có thể bình tĩnh đối mặt.
Vương tử Caesar rất ghét loại đấu tranh chính trị này, muốn dựa vào năng lực bản thân để xông ra một mảnh thiên địa. Đáng tiếc là đã ký thác sai rồi.
. . .
Những tháng năm yên tĩnh luôn luôn rất ngắn ngủi, Cuộc chiến bảo vệ thành Dapest đã khai hỏa, tình thế của Công quốc Mosey cũng đã đến thời khắc nguy cấp nhất.
Hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác khiến cho quân phòng thủ trong thành kiệt sức. Liên minh nhân tộc được ký thác kỳ vọng đúng là đã đáp ứng xuất binh, nhưng chuyện này có liên quan đến mấy chục quốc gia, không ai biết được là khi nào thì viện binh sẽ đến.
Chuyện duy nhất có thể khẳng định là năm nay sẽ không tới được. Ngay cả một số quốc gia đã gửi binh tiếp viện cũng đã kiếm cớ rút về sau chiến dịch Dacias.
Không quân chi viện của liên minh thì không biết có hay không. Sứ thần đều đang ở trên đường, trong thời gian ngắn là không thể trông cậy vào được.
Tổng chỉ huy mặt trận Terence, Nguyên soái Hodge đang nhìn chằm chằm quân lệnh trong tay phát sầu.
Cuộc chiến bảo vệ vương đô mới chỉ tiến hành đến ngày thứ ba, ông ta liền nhận được ba quân lệnh tương tự —— cắt đứt hậu cần của đại quân Thú nhân.
Chủ động xuất kích, cắt đứt đại hậu cần của quân Thú nhân, về mặt chiến lược thì chuyện này chẳng có gì đáng bàn. Nhưng vấn đề là đến khâu chấp hành, tình huống liền xảy ra biến hóa.
Quân phòng thủ vừa ló đầu ra khỏi thành, đại quân Thú nhân liền kéo quân qua. Sau khi giao thủ một lúc lại phải xám xịt lui về trong thành.
Không phải là không có những sĩ quan táo bạo liều lĩnh tấn công hậu cần của thú nhân, nhưng kết quả thì….
Lương thảo không cướp được bao nhiêu, vừa từ trên đường trở về liền bị đại quân Thú nhân nghe tin chạy tới chặn lại.
Sau một phen chém giết, phí sức chín trâu hai hổ mới trốn về trong cứ điểm.
May mắn là quan chỉ huy đủ khôn khéo, không ham chiến lợi phẩm, mà trực tiếp phóng hỏa đốt xe lương.
"Nguyên soái, xét theo tình huống hiện tại, số binh lực mà lũ thú nhân để lại đây vẫn có thể áp chế chúng ta.”
“Gần như không thể cắt đứt hoàn toàn hậu cần của đại quân Thú nhân ở ngay dưới mí mắt của bọn chúng.”
“Nhưng mà mệnh lệnh của Vương đô thì chúng ta chỉ có thể hoàn thành. Nếu không để quân phòng thủ ở các nơi tự do phát huy, cứ vài ngày lại chủ động tấn công, tận lực gây khó dễ cho thú nhân."
Harley không nhịn được đề nghị.
Thẳng thắn mà nói, y biết là đề xuất này của mình không đáng tin cậy như thế nào, nhưng tiếc là quân lệnh trong nước lại càng không đáng tin cậy hơn.
Làm rối loạn đường vận chuyển hậu cần của đại quân Thú nhân, mọi người cố gắng một chút còn miễn cưỡng làm được. Nhưng muốn cắt đứt hoàn toàn hậu cần của quân địch, thật sự cho rằng quân thú nhân ngoài thành là người chết sao?
"Ừm!"
"Cứ gửi công văn cho các tướng lĩnh bên dưới đi, còn về phía quân viễn chinh của Vương quốc Alpha, ngươi tự mình qua đó một chuyến.”
“Gần đây vị Bá tước Hudson kia đã thu nạp không ít bại binh, nghe nói hắn đã khôi phục lại một nửa hệ thống lục đại quân đoàn quân viễn chinh rồi.”
“Thật sự là vất vả cho hắn rồi. Ngay vào lúc này mà cũng còn cố gắng xây dựng đội ngũ. Đáng tiếc là Vương tử Caesar không biết dùng người, nếu không cũng sẽ không kết thúc như vậy.”
“Trong số những quân thủ thành hiện giờ thì chỉ có Bá tước Hudson là người có nhiều quân nhất. Muốn ra ngoài đánh lén hậu cần của đại quân Thú nhân liền cần bọn họ phải ra tay."
Nguyên soái Hodge cảm khái nói.
Bàn về năng lực xây dựng đội ngũ, ông ta thực tình cảm thấy bội phục Hudson. Người khác đánh trận đều là càng đánh binh lực càng ít, chỉ có vị này là càng đánh binh sĩ càng nhiều.
Sau khi lấy được vị trí tổng chỉ huy của quân viễn chinh, Hudson lập tức hợp pháp hóa việc tư nhân mở rộng quân đội. Phủ lên cờ hiệu của quân viễn chinh quân đoàn thứ hai, quân đoàn thứ ba.
Sức chiến đấu của quân đoàn do bại binh và dân phu tạo thành này ra sao thì tạm thời chưa biết. Nhưng ít nhất là quân số đang bành trướng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ba quân đoàn tập hợp chung vào một chỗ, tổng binh lực của quân viễn chinh đã cao đến 43,000 người, gần bằng một nửa sức mạnh của thời kỳ toàn thịnh.
Nếu như cộng thêm Quân đoàn số 23 mới thành lập của Công quốc Mosey và quân phòng thủ của Phi Hùng bảo, số lượng binh lực mà hắn có thể vận dụng cũng sẽ càng nhiều.
. . .
Phi Hùng bảo, Hudson đang bận thao luyện đại quân. Đặc biệt là hai quân đoàn mới, bọn họ nhận được sự chăm sóc đặc biệt.
Khác với lúc trước, các sĩ quan quý tộc sẽ được đào tạo trước, sau đó mới tổ chức huấn luyện cho binh lính. Lần này vì tiết kiệm thời gian, hắn trực tiếp kéo tướng binh đồng thời huấn luyện.
Thể diện của quý tộc không phải là thứ mà những kẻ "lập công chuộc tội" có tư cách sở hữu.
Loại chênh lệch "kém người một bậc" này hoàn toàn do Hudson cố tình tạo ra. Mục đích là để kích thích lòng tự trọng của những người này.
"Nỗi nhục chỉ có thể rửa sạch bằng máu. Không phải của địch nhân, thì chính là của mình.”
“Nếu muốn có lại tôn nghiêm, chỉ có thể ra chiến trường để lấy lại.. . . ."
Vì trọng chấn quân tâm sĩ khí, Hudson cũng vô cùng cố gắng.
"Bá tước các hạ, phó quan Harley từ bộ Tổng chỉ huy tiền tuyến tới rồi."
Lời của thị vệ trưởng làm cho Hudson nhớ lại phần công văn mà hắn đã ném vào sọt rác mấy ngày trước.
"Mời ông ta vào đây đi!"
Sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Hudson đã hiểu rõ ý đồ của Harley.
Đúng như trong dự đoán, tình hình ở thành Dapest đang rất căng thẳng, nên cần bọn hắn phải làm ra một chút động tĩnh.