Người dịch: Whistle
"Tử tước Andres, ngươi nói quá tuyệt đối rồi.”
“Cuộc chiến ở Dacias ra sao, chắc là trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng rồi. Từ khi cuộc chiến này bắt đầu thì đã chú định là sẽ thất bại.”
“Quyết chiến với thú nhân ở ngoài hoang dã, cho dù các ngươi có thành công đánh bại đại quân Behemoth thì cũng sẽ bị quân đội của Tứ Đại Hoàng Đình khác nhào tới cào xé.”
“Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ý chí cá nhân là không thể xoay chuyển được, cho nên không cần phải để ở trong lòng.”’
“Còn về phía vương quốc, thật ra tình hình cũng không tệ như trong tưởng tượng của các vị. Nếu như phán trọng tội cho các vị thì Vương tử Caesar liền có thể thoát thân sao?”
“Có một vị Caesar III vĩ đại là đủ rồi, không ai muốn nhìn thấy lại đến một vị Caesar IV vĩ đại. Bây giờ mọi người đều hi vọng Caesar IV bình thường một chút.”
“Điều này có ý nghĩa gì, chắc là ba vị cũng đã rõ ràng.”
“Chiến trường là một nơi rất thần kỳ, nó có thể làm cho người ta rơi xuống vực sâu, nhưng cũng có thể nâng người ta lên một vị trí cao hơn.”
“Không thử một chút thì làm sao biết rằng bản thân không làm được?”
“Thay vì cam chịu ngồi đợi chịu trách nhiệm, chăng thà liều một phen. Dù gì thì tình huống xấu nhất cũng là không thu hoạch được gì mà thôi, các ngươi cũng có thể lựa chọn chết ở trên chiến trường!"
Hudson cố gắng mê hoặc nói.
Những người này có thể lập công chuộc tội hay không không quan trọng, quan trọng là hiện giờ Hudson cần bọn họ bán mạng.
Sau cuộc chiến là chuyện của sau chiến tranh, đầu tiên phải bảo đảm mình có thể còn sống sót đến khi chiến tranh kết thúc đã rồi mới có tư cách cân nhắc đến vấn đề của sau cuộc chiến.
. . .
"Vương tử điện hạ, chúng ta nên rời đi rồi."
Bá tước Jose cố gắng khuyên bảo.
Kẻ từ khi bại trận và bước lên con đường đào vong, Vương tử Caesar giống như biến thành một người khác vậy.
Lúc đầu thì nổi giận, sau đó là khóc rống, cuối cùng liền trở nên trầm mặc ít nói.
Thiếu niên mới ra đời, xuôi gió xuôi nước mười mấy năm, luôn bị người khác nói rằng mình là người ưu tú nhất. Đột nhiên bị xã hội đánh cho một đòn đau điếng người, chuyện này có tác động rất lớn đến Vương tử Caesar.
Nhưng đây cũng là một phần thiết yếu trong cuộc sống của mỗi vị quân vương.
Sau khi trải qua những thăng trầm, bước ra từ đáy vực sâu thì mới có cơ hội trở thành một vị quân chủ hợp cách.
Cho dù là hiện giờ không gặp phải thất bại, bậc cha chú cũng sẽ cho cố tình sắp đặt nan đề để rèn luyện tâm trí cho y.
So với những người khác, điểm khác biệt chỉ là cái hố mà Vương tử Caesar giẫm phải càng sâu một chút, muốn trèo ra ngoài sẽ khó khăn hơn.
"Bây giờ chúng ta đi chỗ nào?"
Vương tử Caesar lạnh lùng hỏi.
Bởi vì xấu hổ nên hiện y không muốn gặp người quen nào cả. Y luôn cảm giác dáng vẻ khách khí trên mặt của những người này như thể đang giễu cợt mình vậy.
Mặc dù không có người nhắc đến chuyện bại trận ở trước mặt y, nhưng người được hoàng thất giáo dục từ nhỏ như Caesar vẫn nhận ra điều dị thường.
"Có lệnh từ trong nước truyền đến, bệ hạ yêu cầu ngài lập tức trở về nhà. Vị trí tổng tư lệnh quân viễn chinh sẽ do quân đoàn trưởng quân Hudson đảm nhiệm."
Bá tước Jose lựa chọn nói sự thật.
Sớm muộn gì Vương tử Caesar cũng sẽ biết rõ những chuyện này. Đều đã bị lệnh cưỡng chế trở về nước rồi, đương nhiên là y sẽ không còn khả năng chỉ huy quân viễn chinh nữa.
Lúc đi có sáu quân đoàn, hiện giờ chỉ còn lại một quân đoàn duy nhất, không thể tiếp tục chơi nữa.
"Biết rồi. Không hổ là cha. Đối đãi với kẻ thất bại vĩnh viễn đều sẽ tuyệt tình như vậy, dù cho có là con trai của mình thì cũng không có cơ hội thứ hai."
Nghe được lời phàn nàn của Vương tử Caesar, Bá tước Jose hận không thể bịt lỗ tai mình lại. Vương tử phàn nàn Quốc vương là không có việc gì, nhưng đây không phải là lời mà một tên gia thần như ông ta nên nghe.
Sâu thẳm trong lòng, ông ta càng lúc càng có ý kiến với Vương tử Caesar.
"Cơ hội thứ hai" nói thì đơn giản, nhưng vấn đề là cái giá cần phải trả quá cao.
Chiến dịch Dacias đã trả giá hết năm quân đoàn của vương quốc rồi, nếu như lại có thêm một cơ hội thì đám quý tộc trong vương quốc chắc chắn sẽ vỡ tổ.
Hiện giờ triệu hồi Vương tử Caesar, dừng cuộc hành trình lịch luyện này lại, kịp thời ngăn chặn tổn thất mới là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc là loại chuyện mà người bình thường cảm thấy đương nhiên này lại không được vị vương tử này chấp nhận dễ dàng như vậy.
Dù sao cũng là một tấm chiếu mới, còn chưa nhận thức được sự tàn khốc của thế giới này.
"Điện hạ, bệ hạ cũng có nỗi khổ tâm. Chuyện lần này đã làm cho các quý tộc trong nước cảm thấy rất bất mãn.”
“Đặc biệt là thế cục hiện giờ của Công quốc Mosey đã chuyển biến xấu, lúc nào cũng có thể sụp đổ. Rất nhiều người đều sẽ quy trách nhiệm cho sự thất bại của trận chiến này."
Bá tước Jose kiên trì giải thích nói.
"Bá tước các hạ, không cần giải thích, ta hiểu những chuyện này.”
“Có phải tối nay ta rời đi, nếu như Công quốc Mosey sụp đổ thì mọi trách nhiệm sẽ bị đổ hết lên đầu ta đúng không? Hoặc là nói bọn họ đang chuẩn bị đổ hết tội danh này lên đầu ta?"
Vương tử Caesar cười lạnh nói.
Sau bao nhiêu năm mắt thấy tai nghe, y đã rất thông thạo các vấn đề trong chính trị.
Vứt bỏ trách nhiệm, phóng đại trách nhiệm chỉ là cách chơi cơ bản nhất.
Nếu không phải tình hình hiện giờ đang rất căng thẳng, tất cả mọi người đều đang vội vàng đối phó với thú nhân, không rảnh nội đấu, chắc chắn là chuyện này sẽ không kết thúc như vậy.
Các đại quý tộc trong không kiếm chuyện không phải vì chuyện này đã qua. Mà là đang đợi chiến tranh kết thúc, lúc đó sẽ có người nhảy ra nhắc lại chuyện cũ.
Tranh giành quyền lực không có chỗ cho nhu tình, đại quý tộc là chư hầu địa phương, đương nhiên là không hi vọng quân quyền mở rộng vô tận.