Người dịch: Whistle
Vui quá hóa buồn là khắc hoạ chân thực nhất hiện giờ của Hudson. Khi hắn đang thu nạp bại binh, mở rộng thực lực thì quyết định bổ nhiệm của Vương quốc Alpha cũng đã tới tay.
"Tổng tư lệnh của quân viễn chinh Vương quốc Alpha trú đóng ở Công quốc Mosey”, nghe thì cũng ra gì đấy, nhưng vấn đề là vương quốc chỉ cho hắn một cái danh mà thôi.
Ngoài việc trách nhiệm nghĩa vụ tăng lên thì Hudson chẳng có gì cả, lúc trước chỉ huy bao nhiêu binh sĩ thì bây giờ vẫn chỉ huy bao nhiêu binh sĩ.
Quyền lực thực chất chẳng hề tăng lên nửa chút nào. Vương quốc Alpha đang nói rõ cho hắn biết, không có viện binh gì cả, có vấn đề thì tự mình giải quyết đi.
Giấc mộng về nước sớm cũng bị dập tắt theo.
Lợi và hại song hành cùng nhau, có mất thì cũng có được.
Là tổng chỉ huy của quân viễn chinh, về nước sớm là chuyện không thể nào, nhưng quyền nói chuyện của Hudson cũng tăng lên nhiều.
Bây giờ hắn đã không còn là một vị quan chỉ huy tiền tuyến đơn thuần nữa, mà còn đại diện cho cả Vương quốc Alpha. Trọng lượng của lời nói và làm việc hiện giờ đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là đám bại binh bị thu nạp trở nên càng an phận hơn, nhất là đám quan binh của quân viễn chinh Vương quốc Alpha, biểu hiện cực kỳ nhu thuận.
Hudson lão gia của hiện giờ đã không còn là Hudson lão gia của lúc trước nữa, trước đó chuyện thu nạp binh này là việc làm nằm ngoài quyền hạn của hắn, nhưng bây giờ hắn đã một tên quan chỉ huy hợp pháp, tùy thời đều có thể truy cứu "tội đào ngũ" của đám quan binh này.
Hiện giờ thì câu "lập công chuộc tội" đã không còn là một lời nói đùa nữa, mà đã thật sự biến thành hiện thực.
Hudson cũng chẳng cần nhằm vào bất kỳ ai, chỉ cần nhẹ giọng cảnh cáo một câu, thứ chờ đợi bọn họ chính là đoạt tước hỏi tội.
Tìm quan hệ cũng vô dụng, trách nhiệm thất bại trong trận đại chiến đều đang đổ hết lên đầu Vương tử Caesar. Quốc vương đang lo không biết làm sao để giảm bớt trách nhiệm cho con trai bảo bối của mình đây.
Nếu như họ dám đụng vào, Caesar III tuyệt đối sẽ không ngại quy kết nguyên nhân thất bại của cuộc chiến là: do một số sĩ quan quý tộc tham sống sợ chết, lâm trận bỏ chạy, dẫn đến đại quân bại trận.
Bây giờ đổ hết trách nhiệm là vì trong nước vẫn còn chưa biết rõ tình hình ở tiền tuyến. Nếu không thì đám sĩ quan quý tộc may mắn còn sống sót như bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm thay cho Vương tử.
Đương nhiên, chuyện này cũng không tính là oan uổng bọn họ.
Vào lúc tan tác, bọn họ không có thực hiện chức trách của mình, ngược lại còn dẫn đầu chạy trốn.
Nhưng mà Hudson cũng có thể hiểu được tại sao bọn họ lại làm vậy. Tất cả mọi người đều là người bình thường, ở trước mặt sự sống và cái chết, không thể thản nhiên đối mặt cũng là rất bình thường.
Thất bại trong một cuộc dã chiến thì bỏ chạy cũng là chuyện tất nhiên.
Nếu như không phải gặp được Hudson, vận mệnh đang chờ đợi đám người này chính là mãi mãi đi lang thang. Đi tới chỗ nào thì tính chỗ đó, dù sao cũng không thể nào trở về quê quán.
Bị người ta bắt được nhược điểm, cho nên đám quý tộc này đã vô cùng nỗ lực trong quá trình huấn luyện.
Chỉ là mấy vị quân đoàn trưởng may mắn còn sống sót lại luôn thất thần. Đám quý tộc ở tầng dưới chót không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, không có nghĩa là bọn họ cũng không biết.
"Lập công chuộc tội" là có, nhưng mà công lao dùng để chuộc tội lại không phải là ít, tối thiểu cũng phải gấp mấy lần tội lỗi.
Đặc biệt những người như bọn họ, vì làm liên lụy đến vương tử, bị cuốn vào cuộc tranh chấp quyền lực của vương quốc..
Trừ phi có đại nhân vật ra sức bảo vệ, nếu không, một chút công lao sẽ không đủ để lấp hố.
Những chuyện này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Hudson. Mấy tên quân đoàn trưởng này không hợp cách, nhưng xuống một cấp thì vẫn có tác dụng.
Không nói những chuyện khác, chỉ tính riêng tư quân trong tay đám người này thôi cũng đã có sức chiến đấu không tệ rồi.
Mặc dù bị đánh cho tan tác, nhưng lại có thể tụ tập được mấy trăm người đồng thời chạy trốn, cũng được xem như quân tinh nhuệ.
Bất kỳ một lực lượng nào cũng đều rất quý giá khi chiến đấu ở nơi đất khách quê người. Mặc kệ là đám người này có liêm sỉ hay không, dù sao bọn họ cũng không thể đi nương tựa thú nhân được.
Chỉ cần đặt ở nơi thích hợp thì không lo không phát huy được tác dụng.
. . .
"Tử tước Andres, Tử tước Goodson, Tử tước Robles, trạng thái hiện giờ của các vị là đang cảm thấy bất mãn với ta vì đã đẩy các vị xuống chức vụ quân đoàn trưởng sao?”
“Hoặc là nói các ngươi cảm thấy ta đang lừa gạt các ngươi, lập công chuộc tội chỉ là một lời nói đùa?”
‘Danh dự của ta không đáng giá như vậy sao, phải dùng đến nó để lừa mấy tên bại tướng như các ngươi?"
Hudson không am hiểu đùa bỡn lòng người, nhưng mà không sao, hắn biết lừa gạt.
Ở thời đại dựa vào danh vọng để kiếm sống này, không ai dám coi nhẹ thanh danh của mình. Vì mấy tên bại tướng mà từ bỏ thanh danh của mình là chuyện không đáng.
"Bá tước các hạ, chúng tôi chưa từng nghi ngờ thành ý của ngài. Nhưng mà chuyện lần này quá lớn, có lẽ vương quốc sẽ bỏ qua cho người phía dưới, nhưng mấy người bọn ta thì nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm."
Trong khi nói chuyện, Tử tước Andres nhìn Hudson bằng ánh mắt tràn đầy u oán.
Dường như đang nói, nếu không phải ngươi phái người đi tìm thì bọn ta đã sớm chạy thoát rồi.
Những người biến mất trên chiến trường sẽ được coi là đã chết trong trận chiến.
Người chết thì không cần phải gánh chịu trách nhiệm, con trai có thể kế thừa tước vị, gia quyến còn có thể tiếp tục sinh sống với thân phận quý tộc.
Mấy người bọn họ vô cùng bất hạnh, trên đường chạy trốn, thì kỵ binh mà Hudson phái ra tìm được.
Tin tức bọn họ còn sống bị bại lộ, nếu như lại chạy trốn tiếp là sẽ bị Liên minh nhân tộc truy nã, toàn bộ đại lục cũng không có chỗ cho bọn họ dung thân.
Bọn họ chỉ đành dựa theo tin tức mà kỵ binh đưa cho chạy đến Phi Hùng bảo báo danh.