Người dịch: Whistle
“Cho dù là để giảm bớt áp lực cho Công quốc Orton, hay là để đảo ngược tình thế bất lợi trên chiến trường. Trong những lúc như thế này, chúng ta phải làm một chút gì đó.”
“Có người trong hàng ngũ cao tầng của Công quốc đề xuất nhân cơ hội này để phát động một trận chiến lớn, lấy Dapest làm trung tâm, đánh cho đại quân Thú nhân đã xâm nhập vào nội địa công quốc thành trọng thương!"
Tất cả những lý do trên đều là nói nhảm, ý quan trọng chỉ có một câu "Giải vây cho Dapest" .
Lấy được đáp án này, Hudson cũng bắt đầu trầm tư.
Đứng trên lập trường của Công quốc Mosey, giải vây cho Dapest chính là chiến lược quan trọng nhất hiện giờ. Nhưng hắn không phải là quý tộc Mosey, hắn không có khả năng hoàn toàn đứng trên lập trường của Người Mosey để cân nhắc vấn đề.
"Nguyên soái các hạ, chắc là ngài cũng biết kế hoạch này khó khăn đến mức nào.”
“Xét theo tình hình trước mắt, số lượng binh lực mà quý quốc có thể vận dụng nhìn thì có vẻ không ít, nhưng quân đoàn chủ lực có thể điều động lại chẳng có mấy cái.”
“Với sức chiến đấu của quân đoàn bình thường, một khi gặp được quân chủ lực thú nhân trong hoang dã thì đó chính là tặng chiến tích cho địch nhân.”
“”Huống chi, thú nhân còn có hơn 30 vạn đại quân đang đóng giữ ở ngoài thành Dapest, cho dù sức chiến đấu của 30 vạn đại quân này có rác rưởi như thế nào thì cũng có thể ngăn chặn 20,30 quân đoàn bình thường của quý quốc.”
“Các vị cũng đã được lãnh giáo sức chiến đấu của quân đoàn kỵ binh Behemoth không đủ biên chế kia rồi. Một đoàn kỵ binh mà đã có thể phá tan một quân đoàn bình thường.”
“Nếu như không có vài quân đoàn chủ lực ngăn chặn đoàn kỵ binh Behemoth này, sợ là rất khó đạt được thắng lợi."
Hudson không chút khách khí nói.
Nể mặt cũng phải xem là chuyện gì. Với một cuộc đại chiến với sự tham gia của hơn 10 vạn quân như vậy, nếu như không cân nhắc hoàn thiện các vấn đề thì lúc đó sẽ là một thảm họa.
Người thì luôn sẽ thay đổi. Trước kia binh lực trong tay có hạn, đồng đội lại không đáng tin cậy, Hudson đương nhiên là muốn về nước.
Nhưng theo thế cục phát triển, đã quen với cuộc sống tự do không có người ước thúc này rồi, Hudson cũng dần thay đổi lập trường.
Về nước cũng phải đánh trận, thay vì nghe theo mệnh lệnh của người khác, chẳng thà giống như bây giờ, hắn có thể khống chế vận mệnh của mình.
Không chỉ có thể phát tài chiến tranh, mà còn có thể nhân lúc loạn lạc để tích lũy thực lực. Cướp chiến lợi phẩm của thú nhân rồi lén lút chia cắt là được.
Lấy danh nghĩa của quân viễn chinh để mở rộng thực lực bản thân cũng chỉ là thao tác bình thường.
Nếu như làm vậy trong thời đại hòa bình thì đã sớm gây ra sóng to gió lớn. Nhưng bây giờ là thời kỳ chiến tranh, mọi chuyện đều lấy việc đả kích thú nhân làm đầu.
Thu nạp bại binh của các quốc gia, điều động thanh niên trai tráng Người Mosey nhập ngũ, nhìn như đều là binh sĩ của quân viễn chinh, nhưng thực tế, những binh lính giỏi nhất trong đó đều đã gia nhập tư quân của gia tộc Koslow.
Chỉ là Hudson làm rất bí mật, hắn cũng không trực tiếp dùng danh nghĩa của bản thân, mà là dùng danh nghĩa của quân chính quy, đem quân quan đổi thành người một nhà.
Bề ngoài là sĩ quan thủ hạ dòng chính sẽ có chất lượng cao hơn, vũ khí trang bị cũng tốt hơn, các phương diện đãi ngộ khác đều không khác mấy.
Hầu như toàn bộ quan binh dưới trướng chủ soái đều là như thế. Có lẽ có người thông minh phát hiện ra vấn đề, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý lựa chọn ngậm miệng không nói.
Lão đại có thể âm thầm mở rộng thực lực, thì các tiểu đệ cũng có thể theo học. Điểm khác biệt duy nhất là họ không có quyền tự chủ, số lượng binh lính là do Hudson tiến hành phân phối, không thể tùy ý tăng cường quân bị.
Dựa theo tình huống hiện giờ để phát triển tiếp, có lẽ qua không được bao lâu nữa, quân viễn chinh sẽ lại khôi phục lại 6 quân đoàn.
Là tổng tư lệnh tiền tuyến, những động tác nhỏ này của Hudson đương nhiên là không thể không thể giấu được Nguyên soái Hodge.
Chẳng qua Hudson chỉ thu nạp bại binh và thanh niên trai tráng, không vươn tay vào trong quân đội Mosey, cũng không chạm đến ranh giới cuối cùng của lão ta.
Cộng thêm việc không tìm ra mục đích thực sự của Hudson, Công quốc Mosey lại cần quân viễn chinh bán mạng, cho nên lão ta chỉ có thể lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Bá tước các hạ, mấu chốt của trận chiến lần này chính là quân viễn chinh. phòng tuyến Terence vẫn còn có ý nghĩa để tiếp tục tồn tại, chúng tôi không thể để mất những cứ điểm thành lũy này, dù là có thể điều binh thì quân số cũng rất có hạn.”
“Không ai có thể nói trước được sức chiến đấu của các đội quân đang được huy động trong nước sẽ như thế nào.”
“Để những đội quân này đi đối phó quân đội thú nhân bình thường thì còn miễn cưỡng làm được. Nhưng nếu như gặp được Kỵ binh Behemoth, sợ là sẽ bị sụp đổ ngay lập tức.”
“Trước mắt thì chỉ có quân viễn chinh của các hạ là thích hợp nhất để xuất chinh. Cũng chỉ có quân viễn chinh mới có thể đối đầu trực diện với kỵ binh Behemoth thôi.”
“Vì kế hoạch lần này, công quốc đã quyết định dốc hết vốn liếng, các hạ có yêu cầu gì thì cứ việc nói!"
Nguyên soái Hodge nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đều là bị ép phải làm vậy, đám cao tầng trong Công quốc đều muốn giải vây cho Dapest. Nhưng đến khi tới bước hành động cụ thể thì lại không có bất kỳ một nhà đại quý tộc nào dám đứng ra gánh chịu trách nhiệm này.
Bao gồm cả chính Nguyên soái Hodge cũng không dám cầm tư quân của gia tộc ra liều mạng với kỵ binh Behemoth.
Người một nhà không làm được, vậy thì chỉ có thể gửi hy vọng vào quân viễn chinh. Quân viễn chinh khác với tư quân của đại quý tộc, thành phần trong đội quân này rất phức tạp.
Ngoài mấy ngàn tư quân của gia tộc Koslow là quân dòng chính của Hudson ra, còn lại đều là tư quân của những quý tộc khác, hoặc có thể thay một cách gọi khác là: quân đội của Vương quốc.
Điều này có nghĩa là sẽ có không gian thao tác.