Người dịch: Whistle
Không ai muốn lấy quân đội dòng chính của mình đi mạo hiểm; Nhưng nếu lấy quân đội của Vương quốc đi mạo hiểm thì lại là một chuyện khác.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, Nguyên soái Hodge biết rõ Hudson là người không thấy lợi ích là sẽ không dậy sớm, nên lão ta liền trực tiếp ám chỉ ra điều kiện.
"Nguyên soái các hạ, đây không phải là vấn đề quý quốc có dốc hết vốn liếng hay không. kỵ binh Behemoth tới lui như gió, muốn cản được bọn chúng thì chỉ có thể lấy kỵ binh ngăn cản kỵ binh.”
“Xét đến sức chiến đấu của kỵ binh Behemoth, muốn đánh bại bọn chúng mà không có gấp mấy lần số lượng kỵ binh thì không thể nào làm được. Để cho an toàn, tốt nhất là nên tập kết quân số gấp mười lần kỵ binh của bọn chúng.”
“Nếu như không đủ kỵ binh thì cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp về phương diện trang bị, ví dụ như: Trang bị cho kỵ binh Ma pháp nỏ hạng nhẹ.”
“Lại hoặc là trang bị một số lượng lớn quyển trục ma pháp.”
“Đương nhiên, có đoàn Ma pháp sư theo quân hành động thì càng tốt..."
Nguyên soái Hodge chết lặng trước những lời nói cho có này của Hudson.
Nếu như có thể điều động được binh lực gấp mười lần quân đoàn Behemoth thì Công quốc Mosey đã sớm bắt đầu hành động rồi, cần gì phải xệ mặt cầu viện chứ?
Nếu như có năng lực phân phối thì Công quốc Mosey đã sớm trang bị cho quân đội rồi, cần gì phải kéo tới thời khắc này?
Ma pháp nỏ cần có Nhà giả kim chế tạo, quyển trục ma pháp cũng cần Ma pháp sư tự mình khắc hoạ. Không nói đến chi phí vật liệu, chi tính việc chế tạo bằng thủ công thôi cũng đã hạn chế sản lượng của những loại vũ khí này rồi.
Đoàn Ma pháp sư đồng hành theo quân đội thì càng không cần phải nói. Với số lượng Ma pháp sư ít đến đáng thương của Công quốc Mosey, ngay cả việc kiềm chế Linh mục thú nhân trong đại quân cũng là một chuyện khó khăn.
"Bá tước các hạ, những yêu cầu này quá hà khắc rồi. Nói thật với các hạ, chúng tôi không thể thực hiện được điều nào cả.”
“Sợ rằng chỉ có loại đại vương quốc như quý quốc mới có thể xuất ra mười vạn kỵ binh mà thôi.”
“Còn việc trang bị Ma pháp nỏ, quyển trục ma pháp trên quy mô lớn, có lẽ chỉ có những thế lực lớn như Vương quốc Frank và Giáo Đình mới có thể trang bị cho một bộ phận quân tinh nhuệ.”
“Hiện giờ Công quốc nhiều nhất chỉ có thể bỏ ra khoảng chừng 3.000 con chiến mã, lại điều thêm 8.000 kỵ binh phối hợp hành động.”
“Ma pháp nỏ, quyển trục ma pháp đều là những vật phẩm tiêu hao trong chiến tranh, sợ là chỉ có thể đợi viện trợ của Liên minh nhân tộc tới rồi mới có thể phân ra một chút."
Nguyên soái Hodge bất đắc dĩ nói.
Lão ta không sợ công phu sư tử ngoạm, chỉ sợ nói chuyện không đâu còn loạn hét giá. Bất kể là phải bỏ bao nhiêu tiền ra thu mua một mình Hudson thì cũng còn rẻ hơn nhiều so với việc thu mua toàn bộ quân viễn chinh.
Tiếc là toàn bộ ám chỉ đều đã trôi theo dòng nước, Hudson vốn chẳng hề tiếp thu, những yêu cầu mà hắn đưa ra đều không có cái nào đáng tin cậy car.
"Nguyên soái các hạ, nếu vậy thì ta cũng chỉ đành thương mà không giúp được gì.”
“Các hạ cũng biết, quân viễn chinh vừa mới trải qua một trận đại chiến, đang cần phải nghỉ ngơi.”
“Trong thời gian ngắn không thích hợp tham gia đại chiến nữa. Hay là chờ đến khi vật tư viện trợ của các nước đến rồi chúng ta mới hành động đi?"
Hudson chân thành đề nghị.
Là một nhà quý tộc có lương tri, hắn biết tiền gì có thể thu, tiền gì không thể cầm.
Dưới trướng nhiều quý tộc như vậy nguyện ý đi theo hắn chính là vì xem trọng vận khí của Hudson lão gia, có thể đánh thắng trận, thanh danh tốt, xưa nay không hố đồng đội.
Danh tiếng bao năm dày công vun đắp, chỉ một chút lợi nhuận như vậy há có thể bù đắp được?
Không phải là hắn xem thường Người Mosey, mà thật sự là trận chiến tranh này đã tiêu hao quá nhiều quốc lực của bọn họ, những vốn liếng cuối cùng còn sót lại cũng chẳng còn bao nhiêu, căn bản không bỏ nổi một cái giá trên trời.
"Bá tước các hạ, vật tư viện trợ của Liên minh nhân tộc cũng không phải là miễn phí?”
“Những viện trợ miễn phí thực sự đều chỉ luôn mang tính tượng trưng. Các loại vật tư chiến lược đều phải bỏ tiền mua.”
“Không có tiền thì dùng đồ vật để gán nợ, quý quốc có rất nhiều kinh nghiệm trong phương diện này. Sau mỗi cuộc đại chiến đều sẽ nợ nần chồng chất."
Nguyên soái Hodge không khỏi phàn nàn nói.
Mặc dù các thế lực lớn trong Liên minh nhân tộc không bỏ đá xuống giếng đẩy giá lên cao, nhưng tiền lại nên cho thì lại không thể thiếu được.
Không phải là do chính phủ các nước hỗ trợ ít, chỉ đơn giản là túi tiền của mọi người không được dồi dào cho lắm.
Tại đại lục Aslante, thuế mà chính phủ có thể thu được rất hạn chế, nó chỉ giới hạn trong việc duy trì chi phí hàng ngày. Hầu hết các nguồn tài chính đang được nắm giữ trong tay của các quý tộc ở khắp mọi nơi.
Trừ phi là chiến tranh bùng nổ, nếu không chính phủ rất khó áp đặt các loại thuế mới. Cho dù Quốc vương có hạ lệnh thì cũng bị hội nghị quý tộc phủ quyết.
Các loại thuế không được hội nghị thông qua đều là các loại thuế bất hợp pháp và hoàn toàn không thể được công nhận.
"Nguyên soái các hạ, nợ nần chồng chất liền nợ nần chồng chất thôi. Nhiều năm như vậy rồi mà Vương quốc Alpha cũng còn có thể gắng gượng qua được, chẳng lẽ các vị còn sợ những chuyện này sao?”
“Tha thứ ta nói thẳng, tình thế hiện giờ của Công quốc Mosey đã vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ nước mất nhà tan.”
“Muốn vượt qua kiếp nạn lần này, chuyện đúng nhất mà chính phủ quý quốc nên làm bây giờ là đi vay tiền. Có thể vay được bao nhiêu thì vay bấy nhiêu, thiếu nợ càng nhiều càng tốt, đặc biệt là phải vay nhiều tiền của các đại quý tộc.”
“Trả lãi nhiều thêm một chút cũng không sao, bây giờ cũng không phải là lúc nên nghĩ xem mình có trả được hay không.”
“Chỉ cần thiếu nợ đủ nhiều, đám chủ nợ mới không thể nhìn xem quý quốc ngã xuống, viện trợ của các quốc gia mới có thể đến sớm hơn.”