Người dịch: Whistle
“Cho dù quý quốc thật sự ngã xuống, nhóm chủ nợ này cũng sẽ ra tay nâng các vị dậy. Thậm chí loại hành động này còn mang tính tự phát, khi đưa quyết sách thì họ cũng sẽ không tự chủ được mà khuynh hướng quý quốc.”
“Cho dù lỗ thủng quá lớn, một ngày nào đó thật sự không trả được nữa, các vị có thể dùng lãnh thổ ở phía bắc để gán nợ.”
“Bọn họ chắc chắn sẽ không muốn, nhưng chỉ cần tỏ thái độ một chút là mọi người sẽ kéo dài thời gian trả nợ của quý tộc.”
“Đây chính là bí mật lớn nhất mà Vương quốc Alpha có thể giữ vững được đến bây giờ dưới sự tấn công mạnh mẽ của Đế quốc Thú Nhân.”
“Nếu như không phải chúng ta rất hợp nhau, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho các vị biết đâu. Cho dù là hiện giờ, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này thì ta sẽ không thừa nhận là mình đã nói qua những lời này."
Hudson cố gắng lừa đảo nói.
Vương quốc Alpha có thể kiên trì được đến bây giờ vốn chẳng liên quan gì đến chuyện nợ nần, Vương quốc không thể lần nào cũng phải dựa vào các chủ nợ kéo mình một tay.
Nhưng chuyện này không trở ngại Hudson dùng cái này để lừa gạt Người Mosey.
Khi một người tới được bước ngoặt nguy hiểm nhìn thấy một cọng rơm đều sẽ lựa chọn tóm lấy, huống chi Hudson còn đưa ra lý do + ví dụ thực tế.
Điều quan trọng nhất là khả năng thành công cũng rất cao. Chỉ cần nợ đủ nhiều, đám chủ nợ cũng không dám đứng yên nhìn bọn họ chết đi.
Đều là bị ép phải làm vậy, hiện giờ Hudson đang lăn lộn trong Công quốc Mosey, tiền lương vật tư, vũ khí trang bị đều dựa vào Người Mosey cung cấp.
Hiện giờ trong túi của vị kim chủ này đã không có tiền, điều này có nghĩa là những ngày tháng tốt lành của quân viễn chinh đã sắp kết thúc.
Để có thể chống lại sự xâm lược của thú nhân một cách tốt nhất, vì cuộc sống tốt đẹp của bản thân, hắn chỉ đành cố gắng lấp đầy túi tiền của kim chủ.
Hơn nữa món nợ này lại không cần hắn phải trả, cho nên cân nhắc nhiều như vậy làm gì?
"Bá tước các hạ, chuyện này thật sự có thể làm được sao?"
Nguyên soái Hodge hỏi với vẻ mặt khó tin.
Kiến thức về cuộc sống trước đây đột nhiên trở nên không đủ vào lúc này.
Hudson trực tiếp trợn trắng mắt, ra vẻ tức giận nói: "Được hay không, trong lòng nguyên soái không phải đã có đáp án rồi sao?”
“Nhưng mà loại chuyện này nhất định phải giữ bí mật nghiêm ngặt. Một khi truyền ra ngoài, sợ là quý quốc sẽ rất khó mượn được tiền!"
Sau khi lừa gạt được Nguyên soái Hodge rời đi, kế hoạch tác chiến mà Người Mosey đưa đến chỗ Hudson cũng bị tạm gác lại.
Giải vây cho Dapest cũng không là chuyện muốn là có thể làm được.
Kế hoạch này có liên quan đến việc đội điều động 20-30 vạn đại quân, có quá nhiều thứ liên quan và cần có nhiều thời gian để chuẩn bị.
Là đại lão trong quân đội, Nguyên soái Hodge hiểu rất rõ Công quốc Mosey.
Ông ta biết rất rõ tình huống hiện tại, nếu chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân Công quốc để bảo vệ cơ nghiệp thì xác suất thành công gần như bằng không.
Mặc dù lời đề nghị của Hudson đã nằm ngoài nhận biết của ông ta, nhưng đây đúng là một con đường cứu quốc. Đều đã ở trên bờ vực sinh tử, mặc kệ hiệu quả có như thế nào thì cũng phải thử trước rồi tính.
Có lẽ là tương lai sẽ tồn tại di chứng, nhưng ít nhất cũng phải sống đến tương lai mới được.
Sau khi giải quyết xong đống rắc rối này, Hudson mới chậm rãi mở công văn của Vương quốc ra.
Ngợi khen là đương nhiên, mặc dù không có biện pháp cụ thể để hạch toán chiến công, nhưng vương quốc vẫn sẽ không keo kiệt những lời khen ngợi bằng miệng.
Sau khi khen xong chính là kết luận chính thức có liên quan đến hai trận thắng vĩ đại của cả hai quốc gia, cách đặt tên vẫn thiếu tính nghệ thuật như trước đây.
« Đại thắng Hùng Nhân Hoàng đình Tại Bethel», cái tên này chẳng tìm thấy ưu điểm nào ngoài sự đơn giản và dễ hiểu.
Nhưng mà Hudson cũng có thể hiểu được, trình độ tri thức của mọi người đều không cao, rất nhiều quý tộc đều ở tầng dưới chót đều là người nửa mù chữ, lại càng không cần phải nhắc đến nông nô rồi.
Nếu như đặt tên quá phức tạp, mọi người nghe đều không hiểu ra sao, vậy thì sẽ không có tác dụng tuyên truyền.
Cái tên chính thức « Đại thắng Hùng Nhân Hoàng đình Tại Bethel » này không chỉ giải thích nơi nổ ra chiến tranh, mà còn giới thiệu đối tượng của cuộc chiến và ý nghĩa của cuộc chiến.
Chỉ cần nhấc tới hai chữ "Hoàng đình", trong mắt của người thường thì nhất định là phi thường.
Trong cái nhìn của đại đa số người, mang binh tấn công Hùng Nhân hoàng đình, cướp đi chiến kỳ của bọn chúng còn có sức thuyết phục hơn đánh trọng thương một vài quân đoàn thú nhân.
Không có bất ngờ, tính chất của cuộc chiến này lại là một "bước ngoặt" trong công cuộc chống lại Đế quốc Thú Nhân.
Thẳng thắn mà nói, khi nghe được 2 chữ "bước ngoặt", Hudson liền cảm thấy tê cả da đầu.
Không có cách nào, lần trước vừa mới tuyên truyền một bước ngoặt xong thì các đồng bọn lập tức sáng tạo ra một trận đại bại mang tính sử thi.
Dù rằng tin tức về tình hình chiến đấu ở Công quốc Orton còn chưa truyền đến, nhưng kinh nghiệm nói cho Hudson biết, tình thế ở bên đó cũng không được lạc quan cho lắm.
Không chừng hiện giờ đã bị thú nhân “lăn cầu tuyết” rồi. Khả năng cao là trận đại thắng mà hắn vừa mới giành được lại bị đồng bọn vùi lấp.
Trong lòng Hudson chỉ có thể âm thầm cầu nguyện là tin tức xấu này tới càng trễ một chút, nếu không sẽ khiến cho mọi người liên kết hai trận chiến này lại với nhau, lúc đó mọi chuyện sẽ không rõ ràng.
...
Công quốc Orton, tin dữ cuối cùng cũng đã truyền đến vương đô, đi kèm với tin tức còn có đại quân Thú nhân đang trên đường tới.
Giống như một tia sét giữa trời quang, đánh cho đám cao tầng trong Công quốc Orton chấn động đến mức trợn mắt hốc mồm. Dù rằng mọi người cũng không tin là quân đội nhà mình có thể ngăn cản được đại quân Thú nhân, nhưng tốc độ sụp đổ này thật sự là quá nhanh đi.