Người dịch: Whistle
Hiện thực chính là như vậy, quân đội bên dưới đều có khó khăn của riêng mình, nhưng tình hình tiền tuyến lại không cho phép họ từ từ giải quyết khó khăn.
Tiền tuyến có nhiệm vụ ngăn chặn kẻ thù, và câu giờ để đại quân quyết chiến sụp đổ. Ngay cả một vị chủ soái như Bá tước Matthaus đều đã chiến tử, vậy mà lại mắng phun bọn họ không cố gắng, thật sự là không thể nào nói nổi.
Đây là vị tướng cấp cao nhất của Vương quốc Warhammer bị giết kể từ khi chiến tranh bắt đầu.
Nhưng hạnh phúc đều là nhờ vào so sánh. Công quốc Mosey và Vương quốc Alpha đều đồng thời tham gia vào cuộc chiến chống lại thú nhân, nhưng các tướng lĩnh cấp cao đã chết trong trận chiến của hai nước này còn nhiều hơn họ nhiều.
Ngay cả Công quốc Orton, tiện thể nhắc tới, cũng có nhiều tướng lĩnh cấp cao bị giết trong cuộc chiến hơn Vương quốc Warhammer.
"Hừ!"
Joseph II hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng kiềm chế lửa giận trong lòng.
Người cũng đã chết rồi, níu lấy một người chết không thả không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Vấn đề cốt lõi bây giờ không phải là Bá tước Matthaus có vô năng hay không, mà là nên thế nào để đối phó với những thay đổi tiếp theo.
Rút lui là không thể nào, vậy thì chỉ đành phải tiếp tục kiên trì. Gần 30 vạn đại quân, cho dù không thể đánh tan đại quân thú nhân thì cũng không thể nào thất bại chỉ trong một thời gian ngắn được.
Chỉ cần kéo dành trận chiến, khi quân tiếp viện từ khắp nơi trên thế giới kéo đến, tình thế sẽ từ từ bị đảo ngược.
Sau khi nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Joseph II đã bình tĩnh lại một chút, và ngay lập tức hạ lệnh: "Truyền lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị chiến đấu.”
“Sau đó toàn quân cẩn thủ doanh trại, không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ người nào cũng không được phép tự tiện xuất kích."
...
Công tước Daniel đứng cách một dòng sông nhìn về phía quân đội nhân tộc ở đối diện rồi cười lạnh.
Trong thế giới ma pháp, một con sông nhỏ rộng chưa tới 30m là không thể bước tiến của đại quân thú nhân.
Cũng chẳng cần phải làm cầu phao, chỉ cần một chiêu ma pháp là có thể cắt đứt dòng sông.
Còn về phần chuyện này sẽ gây ra hậu quả gì cho những người ở hạ lưu, đối với đại quân thú nhân chỉ phụ trách phá hoại mà nói, chuyện này hoàn toàn không quan trọng.
Dựa vào một đường thắng lợi, cộng thêm việc gõ liên tục, sự kiểm soát của Daniel đối với quân liên quân lại đạt đến một tầm cao mới.
Không thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng ít nhất là không có người nào dám hét vào mặt y. Tất cả mọi người biết là khi vị hoàng tử của Ngân Nguyệt Lang tộc này mà nổi giận thì sẽ thật sự giết người.
"Công tước, dựa theo thông tin tình báo mà chúng tôi thu thập được, đại quân của địch nhân vẫn còn chưa tập hợp đầy đủ, Bây giờ là thời điểm tốt nhất để chúng ta tấn công. Ngài ra lệnh tấn công đi!"
Hầu tước Bartle tràn đầy phấn khởi đề nghị.
Là chủ soái của quân đoàn Người Ưng, các cuộc quyết chiến trên mặt đất không liên quan gì đến gã ta, có thể nói gã chỉ là khán giả trong các trận chiến trước đó.
Màn trình diễn duy nhất chính là lần vây hãm Vương đô Orton, nhưng tiếc là mấy tảng đá lớn mà người ta liều mạng ném lên cũng chẳng phát huy được tác dụng gì quá lớn.
Hiếm khi tìm được một chiến cơ, gã đương nhiên phải đứng ra biểu hiện một chút, chứng minh bọn họ tới đây không phải để dạo chơi.
"Vẫn chưa tới lúc!"
Có lẽ là do lời nói của mình quá cao thâm, Hầu tước Bartle không hiểu được, Daniel lại bổ sung:
"Hầu tước các hạ chớ quên, mục tiêu lần này của chúng ta là công phá toàn bộ Vương quốc Warhammer, mà không phải chỉ là đánh bại bọn hắn.”
“Thay vì đi tìm kẻ thù khắp nơi để quyết chiến, chẳng bằng chậm rãi chờ đại quân của bọn hắn tập hợp lại rồi đánh tan sĩ khí của chúng trong một lần.”
“Nếu như chúng ta ra tay vào lúc này, địch nhân bị đánh bại vẫn còn có thể lui lại cố thủ ở khu vực vùng núi tây bộ. Nếu như muốn tiêu diệt được Vương quốc Warhammer, thì cũng chỉ có thể đi đào núi.”
“Đương nhiên là Đế quốc sẽ không sợ phải giao thủ với nhân tộc ở vùng núi, nhưng làm phe phòng thủ, nhân tộc có thể lợi dụng ưu thế địa hình để kéo dài thời gian.”
“Liên minh nhân tộc đã tham chiến, viện binh của các quốc gia nhân tộc có thể đến bất kỳ lúc nào, chúng ta không có thừa thời gian để lãng phí trên người Vương quốc Warhammer."
Đang khi nói chuyện, Công tước Daniel còn nhìn về phía Vương quốc Alpha ở phía xa. Công phá Vương quốc Warhammer chỉ là bắt đầu, mục đích thực sự của cuộc chiến lần này vẫn là muốn hủy diệt Vương quốc Alpha.
Chỉ khi nào đánh tàn ba nước lớn nhân tộc ở phương bắc thì Đế quốc Thú Nhân mới có thể nhân lúc loạn thế mà leo lên chiếm giữ toàn bộ lục địa phía bắc.
Còn về cuộc chiến hiện giờ, đơn giản chỉ là một cuộc khởi động cho loạn thế sắp đến mà thôi.
Muốn kéo nhân tộc xuống khỏi vị trí bá chủ đại lục thì như vậy vẫn còn chưa đủ. Ít nhất là cho đến khi tất cả các chủng tộc trong đại lục tham gia cuộc chiến này.
Nhìn tin tình báo mà Người Mosey truyền tới, Hudson đều cảm thấy có chút cạn lời. Chỉ có thể nói là Vương quốc Warhammer thật là mạnh, vào những lúc như thế này mà cũng dám chơi đại chiến.
Nếu như thật sự muốn làm một vố lớn thì chẳng thà bắt tay với Người Mosey để thu hồi phòng tuyến Pháo đài August trước.
Một khi lỗ hổng này được che chắn, đại quân thú nhân tiến vào Vương quốc Warhammer bị hủy diệt chỉ còn là vấn đề thời gian, muốn phá vây rời đi cũng không được.
Giao thủ ở trên một vùng đồng bằng như Đại bình nguyên Warhammer, cho dù là đánh bại đại quân thú nhân thì cũng không tiêu diệt được .
Đánh không lại, người ta còn không chạy được sao?
Đại đa số quân viễn chinh Thú nhân đều là kỵ binh, bộ binh đuổi theo kỵ binh chính là một chuyện cười.
Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng Hudson không bày tỏ lập trường. Từ trước tới nay, chiến tranh luôn có vô hạn khả năng.