Người dịch: Whistle
Còn nếu nhiều thêm thì Hudson chỉ có thể mang theo bộ binh chạy trốn. Dù rằng đã có một nửa số tân binh được quốc nội gửi đến, nhưng cũng chỉ có mấy vạn người lúc đầu là có sức chiến đấu.
"Bá tước các hạ có thể yên tâm, chúng tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Đại quân Thú nhân đang tập kết ở tiền tuyến với mục đích là xâm lấn Vương quốc Warhammer.”
“Vương quốc Warhammer đã tập kết trọng binh, chuẩn bị phát động một trận chiến quyết định với Đội quân viễn chinh thú nhân ở tỉnh Atrus.”
“Vào thời khắc mấu chốt này, Đế quốc Thú Nhân nhất định phải tập kết trọng binh ở tiền tuyến, phát động một đợt vây công mới để kiềm chế quân đội tiền tuyến của Vương quốc Warhammer.”
“Từ giờ trở đi, Công quốc đã không còn là trọng điểm tiến công của bọn chúng nữa. Có lẽ lúc này Hùng Nhân hoàng đình đã bắt đầu di chuyển.”
“Đợi sau khi thú nhân điều động binh lực xong, chúng ta có thể lập tức triển khai hành động. Cho dù bọn chúng có muốn quay đầu thì cũng không thể nào làm được trong ngày một ngày hai.”
“Chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, hoàn toàn có thể giải vây thành công Dapest trước khi viện binh thú nhân chạy tới."
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Nguyên soái Hodge, Hudson cũng từ bỏ luôn ý định thuyết phục lão ta.
Có làm được hay không thì phải đánh một trận rồi mới biết được. Người ta đã chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi, nếu như lúc này hắn giội cho một chậu nước lạnh thì thật sự là không có ánh mắt.
"Không thành vấn đề, chỉ cần quân đội của quý quốc có thể kiềm chế quân chủ lực thú nhân, ngăn chặn được viện binh mà thú nhân phái tới, chuyện còn lại giao cho quân viễn chinh là được.”
“Nhưng mà quý quốc nên phái người hối thúc một chút về vấn đề chiến mã và vũ khí trang bị đi. Nếu có thể vũ trang sớm hơn thì phần thắng của chúng ta cũng sẽ lớn hơn một phần."
Hudson hào sảng nói.
Giọng điệu thành khẩn không cho Nguyên soái Hodge một chút cơ hội cự tuyệt nào. Đã mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lão ta vẫn chỉ đành nuốt vào lại.
Dù sao cũng là quân khách, để người ta hỗ trợ thì được, nhưng trông cậy người ta đón lấy công việc nặng nhọc của quân chủ lực thì vẫn là đang làm khó người.
Quan trọng nhất là dù cho Hudson chịu đáp ứng thì quân viễn chinh cũng không có biện pháp kiềm chế được quân đoàn kỵ binh Behemoth của thú nhân.
Một chuyện đã được quyết định sẵn là sẽ không thể làm được thì dù có nói gì cũng vô ích. Chỉ có quân đoàn kỵ binh mới có thể kiềm chế được quân đoàn kỵ binh Behemoth.
Hai quân đoàn kỵ binh + năm đoàn Kỵ sĩ, thực lực trên giấy đã rất gần với cùng quân đoàn kỵ binh Behemoth.
Nếu như để các đội quân điều thêm một chút kỵ binh tham chiến, không chừng còn có thể kiếm ra thêm một cái quân đoàn kỵ binh nữa.
Thực lực của hai bên chênh lệch không lớn, nếu chỉ là kiềm chế một chút thì khả năng thất bại là cực kỳ bé nhỏ.
Phiền phức thực sự là đánh chặn quân tiếp viện. Nếu như không có thể ngăn chặn được viện binh của thú nhân, thì dù cho trước đó có chiến đấu tốt đến đâu cũng chẳng có ích gì.
Chỉ cần một trong Ngũ Đại Hoàng Đình thú nhân gửi binh tinh nhuệ đến là thế cục sẽ đảo ngược lại.
"Bá tước các hạ có thể yên tâm, một khi chiến mã và vũ khí trang bị tới nơi, chúng tôi sẽ lập tức phân phối cho quân viễn chinh.”
“Còn về việc triển khai cuộc đại chiến này, bây giờ nói những vấn đề này thì vẫn còn hơi sớm. Đợi thế cục rõ ràng hơn một chút, chúng ta lại từ từ thương nghị."
Chung quy vẫn là vì không đủ lực lượng, Nguyên soái Hodge không dám đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Trọng tâm chiến lược của Thú nhân đã thay đổi, đây chẳng qua chỉ suy đoán của bọn họ dựa trên thế cục của chiến trường, không có nghĩa là nhất định sẽ xảy ra.
Lỡ như thú nhân đột nhiên vòng lại rồi tiếp tục hạ quyết tâm diệt Công quốc Mosey trước cũng không phải là không có khả năng.
...
Sau khi tiễn Nguyên soái Hodge rời đi, trọng tâm của Hudson lại trở về với việc huấn luyện quân đội. So với trước đây, đã có khá nhiều thay đổi trong những ngày gần đây.
Mặc dù hắn vẫn chưa nhận được tín hiệu trung thành của đám thuộc hạ cấp dưới, nhưng ngày càng có nhiều quý tộc đang lấy lòng hắn.
Tạm thời không thu phục được thuộc hạ thì cũng chỉ có thể làm bạn. Thế giới của người trưởng thành thực tế như vậy đấy, suy cho cùng vẫn là một vụ giao dịch.
"Có thể thu hoạch được gì, cần phải trả cái giá gì" chính là yếu tố cốt lõi quyết định sự lựa chọn của mỗi người.
Chuyện này nhất định không vội vàng được, nếu như biểu hiện quá gấp gáp, bại lộ nhu cầu từ sớm, thì sẽ tự đặt mình vào thế bị động.
Đại đa số quý tộc đều có dã tâm, không đến lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không bán rẻ thân mình. Cách tốt nhất để so sánh với những người này không phải là khuất phục họ, mà là xem như những đồng minh chính trị.
Chỉ cần xử lý tốt quan hệ, sau này giương cờ nhận người tự nhiên sẽ có người đưa con cháu của mình tới.
So sánh những quý tộc có tước vị, có đất phong thì những con em quý tộc không có gì cả này mới là người mà Hudson thực sự có thể "thu mua nổi" .
"Bá tước các hạ, đây là đây là kế hoạch biên chế mới của quân viễn chinh, mời ngài xem qua!"
Trong khi nói chuyện, Nam tước Kettler đưa một phần công văn cho Hudson.
Đây cũng là một trong những thành quả gần đây của Hudson. Mặc dù không có những cải cách mạnh mẽ đối với quân viễn chinh, nhưng hắn đã thành lập một đội tham mưu nhỏ trong nội bộ..
Quân chế lúc đầu vẫn không thay đổi, bộ phận tham mưu nhỏ mới thành lập này cũng chỉ có quyền hạn trong việc tham mưu và hỗ trợ giải quyết quân vụ.
Không ảnh hưởng gì đến quyền lãnh đạo tư quân của các sĩ quan quý tộc, không xúc phạm đến lợi ích thực tế của mọi người, cho nên cũng không gây ra gợn sóng gì.
Bao gồm cả sự điều chỉnh biên chế quân đội hiện giờ cũng đang tuân theo truyền thống của Vương quốc Alpha, từng bước tiến hành mở rộng.