Người dịch: Whistle
Ngược lại, nếu như cứ tiếp tục dây dưa với Vương quốc Alpha ở nơi này, trực tiếp kéo đến khi viện quân của nhân tộc ập đến thì đó mới là quyết sách sai lầm.
"Bệ hạ, quân phòng thủ của Vương quốc Alpha giống như những viên đá trong hầm phân vậy, vừa thúi lại vừa cứng, quân đội đế quốc mỗi tiến lên một bước đều phải trả một cái giá thê thảm đau đớn.”
“Nhưng mà bây giờ hệ thống chỉ huy của địch nhân đang xảy ra vấn đề, chúng thần nhất định sẽ nắm chặt cơ hội này để xé mở phòng tuyến của bọn hắn!"
Abraham cam đoan, nhưng lại không nhận được lời tán dương của Behemoth Hoàng, mà còn bị lão ta phủ nhận.
"Ngươi đó, vẫn không đổi được cái thói hư tật xấu này!”
“Nếu như Vương quốc Alpha thật sự dễ đối phó như vậy thì đã sớm bị Đế quốc tiêu diệt mười lần rồi, sao có thể chờ đến bây giờ.”
“Chỉ là mấy tên tướng lĩnh cao tầng bỏ mình mà thôi, cùng lắm chỉ là hỗn loạn trong một lúc, bỏ qua một vài tuyến phòng thủ cho chúng ta .”
“Từ nơi đánh thẳng tới Thương Lan thành, dọc đường còn có vô số pháo đài lớn nhỏ khác nhau, tùy thời đều có thể tổ chức được mười mấy hai mươi tuyến phòng thủ mới.”
“Lúc mà ta chỉ huy đại quân công phá Thương Lan thành, trên đường cũng phải chịu không ít đau khổ.”
“Nhưng mà cho dù có công phá Thương Lan thành thì Vương quốc Alpha vẫn không hề sụp đổ, người ta trực tiếp dời đô đến phía nam tiếp tục chống cự.”
“Cho nên lần này chúng ta phải thay đổi chiến lược, không thể đần độn một đường quét ngang như trước, chỉ cần đánh những kẻ nên đánh là được!"
Lời nói của Behemoth đại đế làm cho Abraham cảm thấy bối rối.
"Cái gì gọi là kẻ nên bị đánh?"
Gã ta hoàn toàn tìm không nghĩ ra kẻ nào nên bị đánh.
Trong quan niệm cố hữu của Abraham, tất cả nhân tộc đều là địch nhân, không có phân chia kẻ nào nên bị đánh kẻ nào không.
Tiếc là dường như Behemoth đại đế lại không chú ý tới dáng vẻ nghi hoặc của gã ta, hoặc có lẽ là lão ta căn bản không thèm để ý, không có ý định giải thích.
Behemoth Đại Đế đích thân ra tiền tuyến, quyền chỉ huy đại quân đương nhiên là phải đổi chủ.
Không riêng gì Abraham phải ngoan ngoan nghe lời, ngay cả thống soái quân đội của bốn tộc khác cũng chỉ có thể cúi đầu trước vị lão hoàng đế đức cao vọng trọng này.
Ngũ Đại Hoàng Đình vốn đang chiến đấu độc lập, vậy mà đột nhiên thống nhất chỉ huy quân sự theo một phương thức kỳ lạ.
Đối với sự biến hóa này, Behemoth Hoàng vốn không để ở trong lòng.
Lúc đầu thì lão ta không định ra tiền tuyến nhanh như vậy, nhưng mà kế hoạch không theo kịp biến hóa. Không biết là ai đã giúp Đế quốc Thú Nhân một tay, làm cho cơ hội xuất hiện sớm hơn.
Sau vụ hiến tế lần trước, tế phẩm trong mật thất đã bị tiêu hao không sai biệt lắm. Xét theo tình hình trước mắt, khả năng cao là sẽ không có cách nào thỏa mãn được lần hiến tế cuối cùng.
Tế phẩm không đủ thì đương nhiên là phải bổ sung, nếu không phải vì có nhu cầu thực tế, Behemoth Đại Đế sẽ không đồng ý phát động chiến tranh vào thời khắc quan trọng này.
Khoảng cách kiếp số mười vạn năm ngày càng gần, cũng có nghĩa là thời khắc nguy hiểm nhất đã sắp đến.
Các đời bá chủ đại lục trước đây của đại lục đều sẽ dọn dẹp những mối nguy hiểm tiềm ẩn trước khi kiếp nạn ập đến, để giảm bớt tổn thất trong thảm họa.
Đế quốc Thú Nhân hiện giờ nhảy ra kiếm chuyện thì chẳng khác nào đặt mình vào nơi nguy hiểm.
Lỡ như chọc giận Nhân tộc, Liên minh nhân tộc bất chấp mọi thứ mà chọn tiêu diệt thú nhân trước thì sẽ rất bi kịch.
Trên thực tế, nguyên nhân lớn nhất làm cho Behemoth Hoàng dám phát động chiến tranh vào thời điểm này là do nhân tộc đang bị chia năm xẻ bảy.
Cho dù là phù hợp với lợi ích của chủng tộc thì cũng không nhất định sẽ phù hợp với lợi ích của mỗi người. Nhiều khi lợi ích của cá nhân sẽ bao trùm lên lợi ích của cả chủng tộc, đây chính là nhân tính.
Nếu như bá chủ đại lục là một chủng tộc thống nhất không bị chia rẽ, có lẽ giờ phút này tất cả các đại dị tộc đều sẽ ngoan ngoãn giống như mấy bé thỏ trắng vậy.
Thực ra Behemoth Hoàng cũng đã cố gắng né tránh nên mới lựa chọn xuất hiện ở trên chiến trường vào thời điểm này, lão ta không muốn bị người ta phá hư chuyện vào thời khắc mấu chốt.
Trận đại chiến đẫm máu vẫn tiếp tục, tường thành cuối cùng không chịu được nữa, nó đã bị sụp đổ một góc trong cuộc chiến đẫm máu của đôi bên.
Các “kỹ sư đào đất” đang tác nghiệp liền biến thành đợt tế phẩm đầu tiên.
Lỗ hổng xuất hiện làm cho cuộc chiến của song phương diễn ra càng kịch liệt hơn. Các ma pháp sư của nhân tộc đang bị Linh mục thú nhân kiềm chế, nên không thể giúp được gì cho quân thủ thành.
Vì ngăn chặn lỗ hổng, vô số sĩ quan quý tộc đã mang theo binh sĩ lao lên ngăn chặn, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, đáng tiếc là vẫn không chặn được bước tiến của đại quân thú nhân.
"Truyền lệnh xuống, sau khi đại quân phá thành thì cố gắng bắt sống cao thủ nhân tộc cho ta!"
Behemoth Đại Đế âm tàn nói.
Đáng tiếc biểu tình nóng nảy giữa hai lông mày vẫn để lộ ra dục vọng trong nội tâm của lão.
Không phải loại người gì cũng có tư cách trở thành tế phẩm. Nếu như không phải cường giả, cho dù có lấy được linh hồn cũng sẽ nhanh chóng tiêu tán, căn bản không thỏa mãn được nhu cầu của hắn.
Nếu hạ độc thủ trong nội bộ thú nhân, không chỉ hao tổn thực lực của đế quốc, mà còn dễ bị bại lộ kế hoạch.
Cho dù bí pháp có bí ẩn đến đâu thì lão ta cũng không dám cam đoan là sẽ không có người nhận ra.
Nhỡ đâu tiết lộ phong thanh, không chỉ kế hoạch thất bại, ngay cả bản thân lão ta cũng bị cái chết xã hội.
Một vị Hoàng giả ngay cả con trai của mình cũng có thể hạ thủ thì làm sao có thể được thuộc hạ hiệu trung chứ.