Người dịch: Whistle
Bên ngoài Pháo đài Allente, trong doanh địa của đại quân Behemoth, Thân vương Butzweig vừa mới nhận được tin tức nổ ra đại chiến liền cảm thấy rất giật mình.
Địch nhân lại không theo lẽ thường ra bài, lựa chọn tấn công ngay trong đêm, điều này nói rõ là đang không cho y cơ hội trở về.
Có nên vội vàng quay về tham chiến ngay trong đêm hay không, đây là một vấn đề mà y đang rối rắm.
Quân đoàn kỵ binh Behemoth đương nhiên là quân tinh nhuệ, nhưng trong cuộc chiến ban ngày đã tiêu hao không ít thể lực, lại còn phải chạy hơn 200 dặm, sợ là khi đến nơi, 100% thực lực chỉ còn lại một nửa.
Thống lĩnh binh lính mệt mỏi ra chiến trường là điều tối kỵ trong quân sự. Chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ bị thiệt thòi lớn.
Nhưng nếu không xuất binh tiếp viện, trong lòng Thân vương Butzweig lại cảm thấy không ổn lắm. Đại quân thú nhân đang bao vây thành Dapest đều là mồi nhử do Ngũ Đại Hoàng Đình chọn ra, hoặc có thể nói là con rơi.
Một đội quân có thể vứt bỏ một cách tùy tiện như vậy, sức chiến đấu không cần nói cũng biết. Nếu như thật sự có thực lực, cho dù là biết rõ phải thanh trừ đối lập thì cũng sẽ để cho cái chết của bọn chúng càng có giá trị hơn.
Lúc này, Thân vương Butzweig đột nhiên phát hiện bản thân đang ở trong tình trạng "tiến thoái lưỡng nan", tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
"Truyền lệnh cho lính trinh sát Người Ưng lập tức xuất phát đi liên lạc với viện quân của các Đại Hoàng Đình, hối thúc bọn họ mau chóng ra chiến trường!"
“Tối nay đã trễ rồi, tốt nhất là sáng mai mới lên đường đi.”
Dù sao cũng có 30 vạn đại quân, Thân vương Butzweig không tin là đại quân thú nhân không cầm cự nổi một đêm.
……..
Thời gian trôi qua, trên chiến trường ngày càng hỗn loạn. Bất kể là đại quân thú nhân hay là quân đội nhân tộc đều đang ở trong tình trạng lúng túng là "binh không biết tướng, tướng không biết binh".
Tình huống của binh sĩ nhân tộc thì còn tốt một chút, giữa các binh lính không có nhiều sinh tử đại địch như vậy. Cho dù là có cừu nhân thì xác suất gặp nhau trên chiến trường cũng sẽ không lớn.
Nhưng đại quân thú nhân thì khác, mặc dù là đang liên hợp tác chiến, nhưng mối hận thù giữa các chủng tộc đã được tích tụ trong vô số năm không thể bị loại bỏ chỉ bằng một mệnh lệnh quân sự được.
Sau khi rơi vào tình trạng vô cùng hỗn loạn, các mệnh lệnh và luật lệ ban đầu của quân đội cũng mất đi hiệu lực ràng buộc đối với mọi người.
Không biết là do ai mở đầu hạ thủ với những dị tộc đối địch với chủng tộc của mình, ngay sau đó, chuyện này liền lan tràn ra khắp toàn quân.
Chiếc hộp Pandora đã được mở ra, thế cục không còn khống chế được nữa. Giờ khắc này, thú tính ghê tởm của thú nhân đã bộc phát.
Đầu tiên là tiêu diệt chủng tộc thù địch, sau đó liền chủ động tìm kiếm cơ hội trả thù. Loại chuyện này xảy ra nhiều đến mức không thể giữ bí mật.
Sau khi phát hiện ra người mình bị giết, thú nhân không chút suy nghĩ liền cầm đao lên trả thù.
"Mau dừng tay, đám ngu xuẩn các ngươi ! Đội đốc chiến, mau tách bọn chúng ra. . ."
Baratz gào thét.
Đều đã đến lúc này rồi, vậy mà cũng còn có thể xảy ra tình huống tự giết lẫn nhau, gã ta cũng rất bất lực. Đây thật sự là "heo đồng đội" rồi, gã ta gánh không nổi nữa!
Sự thật đã chứng minh, một khi những thú nhân cấp thấp không đủ trí thông minh mà giết đến đỏ cả mắt thì sẽ không nghĩ được nhiều như vậy nữa. Đội đốc chiến tham gia thì chỉ có thêm một lực lượng gia nhập vào cuộc nội chiến mà thôi.
Giờ khắc này, chỉ huy đại quân tác chiến đã biến thành một chuyện cười. Ngay cả Hudson hiện giờ cũng không điều động được quân viễn chinh, chỉ có thể chỉ huy được những đội quân dự bị chưa tham chiến, và đoàn kỵ binh đang di chuyển ở phần rìa của chiến trường.
Đội ngũ bị kẹt lại trong đám đông hiện giờ đã loạn thành một đoàn. Các cuộc huấn luyện thường ngày cũng chỉ có thể làm cho đám binh sĩ phía dưới duy trì liên kết trong một nhóm nhỏ 10 người.
Một sĩ quan có thể liên kết với 100 người đã là một nhân tài rồi. Nếu quân số nhiều hơn, đó không còn là vấn đề có muốn hay không nữa, mà thực tế là không làm được.
Trong thời đại mà thông tin liên lạc chỉ phụ thuộc vào những tiếng rống, khi đại quân rơi vào tình trạng hỗn loạn, các sĩ quan chỉ có thể chỉ huy những binh sĩ nằm trong phạm vi giọng nói của mình.
Nếu như vượt qua giới hạn này, binh sĩ còn chẳng nghe thấy mệnh lệnh của chỉ huy thì nói gì đến việc chấp hành.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong cảnh hỗn loạn này, cho dù có gửi bao nhiêu quân vào đó thì sớm muộn gì họ cũng sẽ bị kéo vào trong cuộc hỗn chiến.
Bây giờ làm càng nhiều thì sẽ càng sai nhiều. Đối với những binh sĩ đang bị hãm sâu trên chiến trường mà nói, bất kỳ một mệnh lệnh nào được đưa ra sẽ gây ra một vòng hỗn loạn mới.
Tăng binh đã không có ý nghĩa, vậy liền dứt khoát nhìn xem bọn họ loạn giết lẫn nhau đi!
Sau trận chiến đẫm máu này, tất cả những người sống sót đều là cựu chiến binh. Nếu như không thể chịu được khảo nghiệm mà nằm lại trên chiến trường, vậy thì chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo.
Trong loạn thế, "Mạng sống" là thứ không đáng giá nhất.
. . .
"Ngừng bắn pháo vào cổng phía nam, bắt đầu pháo kích vào ba cổng còn lại. Không cần nhắm, cứ bắn loạn xạ cho ta. Bắn càng xa thì càng tốt!!"
Bá tước Martins đột nhiên hạ lệnh.
Hai quân ở thành nam cũng đã rơi vào tình trạng hỗn chiến, nếu cứ để Ma Tinh pháo bắn tiếp, vậy thì ngay cả người mình cũng bị bắn trúng.
Dù sao lúc này ba mặt còn lại đều là một mảnh đen nghịt, cái gì cũng không thấy. Thêm một số hỏa lực sẽ có thể tạo ra áp lực tâm lý đối với đội quân thú nhân.
"Ma Tinh pháo đánh trả cho ta!"
Baratz tuyệt vọng hạ lệnh.