Người dịch: Whistle
Đây là lần thứ hai gã ta phạm sai lầm, vừa mới hạ lệnh cho đội quân đang vây thành tới tiếp viện, bây giờ lại muốn bọn họ tổ chức hỏa lực đánh trả, quả thực là một sự sai lầm tai hại.
Đáng tiếc Baratz đã hết cách rồi, nhìn thấy đại quân đang suy sụp, gã nhất định phải làm một cái gì đó.
Mặc dù song phương còn đang hỗn chiến, nhưng đó chẳng qua là vì đội quân thú nhân ở trung tâm không còn nơi nào để chạy. Những kẻ đào ngũ lẻn vào vùng rìa ngày càng nhiều, thậm chí còn có thú nhân kéo theo cả bộ lạc chạy trốn.
Ban đầu thì lực hướng tâm của Đế quốc Thú Nhân vốn đã không mạnh, đại quân nghe theo mệnh lệnh của Ngũ đại Hoàng tộc chỉ vì kính sợ cường giả.
Ngày thường đều bị nghiền ép, bây giờ lại muốn bọn chúng dùng sinh mệnh để hiệu trung cho Đế quốc Thú Nhân, rõ ràng là đang cố ý làm khó "thú" mà.
Đèn ma pháp trên cổng thành không thể rọi sáng toàn bộ chiến trường. Có quá nhiều ẩn số ở trong những góc tối âm u.
Binh sĩ thú nhân liên tục đào tẩu, nhưng lại liên tục có quân tiếp viện từ ba mặt tường thành chạy tới bổ sung, cục diện sụp đổ của trận chiến đã bị níu kéo như vậy đấy.
Đáng tiếc là Baratz lại chẳng thể nào cao hứng nổi.
Cảnh tượng này thật sự là quá hỗn loạn, đại quân thú nhân đã dồn hết toàn bộ lực lượng, mà quân viễn chinh thì vẫn còn đội quân dự bị, quân phòng thủ trong thành cũng chưa lao ra hết.
Trời vừa sáng cũng chính là lúc tận thế của bọn chúng, có lẽ còn chẳng cần chờ tới khi trời sáng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chiến trường đã rơi vào trong hỗn loạn. Đến lúc này, cho dù Baratz có muốn hạ lệnh thì cũng không biết là nên hạ lệnh cho ai.
Quan chỉ huy của các đại quân đoàn dưới trướng đều đã bị mất liên lạc, lúc này gã chỉ còn lại thân binh của bộ lạc mình là có thể sử dụng.
Sự sụp đổ cuối cùng cũng đến, chỉ là sự sụp đổ lần này có chút cẩu huyết.
Đào binh càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức khiến cho viện binh chạy tới bị nhầm phương hướng, điên cuồng phi nước đại ngay trong đêm tối..
Khi đầu lĩnh của bộ lạc nhận thức được mình đi sai đường thì đã chậm rồi, trong đêm tối vốn chẳng thể nào tìm thấy quân đội của mình, sau lưng thì có loạn quân đang đẩy về phía trước, thế là liền biến thành đào binh biến mất trong đêm tối.
Đây là ngẫu nhiên hay là do cố tình làm vậy, bây giờ thì chuyện này đã không còn quan trọng.
Không có viện binh, các binh sĩ thú nhân bị bại lộ dưới ánh đèn nhanh chóng phát hiện ra không ổn.
Đám chiến hữu đã chạy rồi, ai còn ở lại huyết chiến thì người đó chính là kẻ đần.
Sau đó người nào người nấy đều tranh nhau chen lấn chạy trốn, dù sao cũng có màn đêm yểm trợ, không cần phải sợ truy binh của địch nhân.
"Lập tức thu binh, cứu chữa cho thương binh!"
Hudson đột nhiên hạ lệnh.
Trong đêm tối mênh mông, chỉ có một chút ánh sáng của mặt trăng tỏa ra, hắn thực sự không dám cho đại quân tiếp tục truy kích.
Lý trí nói cho hắn biết, lúc này mà để binh sĩ xuất kích, sáng sớm ngày mai, số người bị lạc đường sẽ còn nhiều hơn số người chiến tử trong đêm nay.
Các binh sĩ thú nhân đang chạy tán loạn cũng không biết đã trốn tới phương nào, muốn thu thập lại bại binh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Huống chi bọn chúng còn mang theo vũ khí công thành, bây giờ thì toàn bộ số vũ khí này đã đặt ở dưới thành, cho dù có thể tổ chức lại đội quân này thì cũng mất đi năng lực uy hiếp thành Dapest.
Nhìn thấy số Ma Tinh pháo, sàng nỏ mà các binh sĩ thu thập được, Hudson cạn cmn lời. Quả nhiên là rất có phong cách của thú nhân, số vũ khí này lớn hơn những vũ khí mà hắn đã từng nhìn thấy trước đây.
Có thể vận chuyển những vũ khí to tổ bố này tới đây đã đủ để chứng minh thú nhân đã nỗ lực đến thế nào rồi.
Tiếc là những vũ khí này to tổ bố này không có duyên với quân viễn chinh, chỉ có thể ném cho Người Mosey để là khí giới thủ thành.
Còn những vật phẩm năng lượng như Ma tinh thạch và Ma hạch thì khả năng cao là đã bị thú nhân đóng gói mang đi, một viên cũng không chừa lại.
Lục soát toàn bộ doanh trại của thú nhân cũng không tìm được chiến lợi phẩm gì có giá trị, chuyện này làm cho Hudson cảm thấy rất rất thất vọng.
Hắn thật sự không có hứng thú với đống đồng nát sắt vụn được bày đầy đất này, nên liền ném hết công tác giải quyết hậu quả cho Người Mosey.
"Bá tước các hạ, trong vương cung đã chuẩn bị xong tiệc mừng, mời ngài. . ."
Không đợi người này nói hết lời, Hudson đã ngắt lời nói: "Hôm nay đã mệt lắm rồi, viện binh của thú nhân có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, quân viễn chinh còn có chuyện cần phải giải quyết.”
“Ta sẽ không tham gia tiệc ăn mừng, làm phiền đại thần các hạ thay ta gửi lời cám ơn đến hảo ý của Quốc vương bệ hạ!"
Tin tức Chris IX bị bệnh đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, toàn bộ chiếu thư đều dùng danh nghĩa của Quốc vương để tuyên bố, cho nên ngay cả Hudson cũng không biết chuyện này.
Nghe được lời cự tuyệt, Renato vừa cảm thấy xấu hổ, cũng vừa thở dài một hơi.
Cự tuyệt tham gia yến hội là chuyện nhỏ, mấu chốt là quân viễn chinh không yêu cầu vào thành. Bởi vì kỷ luật của các quân đoàn đều chẳng ra làm sao, nhất là quân khách.
Gây họa ở những nơi khác thì thôi không nói, nhưng Dapest chính là Vương đô. Nếu như gây ra rắc rối thì sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.
Cho dù có nghe đồn rằng quân viễn chinh có kỷ luật nghiêm minh, nhưng đám quan chức cấp cao của Công quốc Mosey lại không dám đánh cược.
Renato còn không biết phải làm cách nào để cự tuyệt quân viễn chinh vào thành, không ngờ Hudson vốn chẳng có suy nghĩ sẽ vào trong thành.
Sau khi giải quyết xong nỗi lo, Renato trở nên càng nhiệt tình hơn.
Đáng tiếc là Hudson không tới đây để chơi trò ngoại giao, hắn cũng chả có hứng thú để xâm nhập giao lưu với vị Bộ trưởng ngoại vụ này của Công quốc Mosey, nên chỉ trả lời dăm ba câu rồi đuổi ông ta đi.